22 tháng 1, 2016

10 C XUỐNG THẤP








(Con người thích được khen, 10C thử xuống thấp 1 chút, chỉ là vui đừng giận nhé)


Ta đã từng lên cao (1),

Nào cùng nhau hãy 1 lần xuống thấp (2).

Để thấy mình còn lắm điều, nhiều tật,

Hãy soi mình khi người đời chê mà đừng giận, đừng hờn.

Hãy lắng nghe mà đừng bất chấp để hiểu thêm lẽ đời.

Để biết khen nhau chưa phải điều tốt nhất

Để thấy đôi lúc ngu ngu mà lại là điều chân thật.
Nói thì dễ mà làm thật khó khăn.
Nào đừng băn khoăn.
                                     
Hãy nghiêng mình giữa chốn mênh mang,
Theo những bầy ong lang thang trên cánh đồng tìm mật.
Mặt trời ở trên cao
Gió thì thào những câu chuyện ngày xưa...

Có 1 lớp 10 C như thế
Bắt đầu là nàng Xuân, năm ấy từ Miền bắc xa xôi, cô gái Hà nội lên với bản làng.Thấy học trò tay chọc tiết con nai, miệng hát lai rai: “Cô giáo hiền như con nai rừng”(3) mà lòng chết khiếp, đành tặc lưỡi theo ông thầy về bắc, mẹ lắc đầu: Tưởng né được thằng thợ bắn lại vớ thằng thợ nói,lỗ vốn rồi con.
Hoa Mai mỏi mòn giấu mình lặng lẽ, đêm về hát khẽ, khúc hát của nàng tiên cá làm say đắm những con thuyền nơi xa (4).
Chàng Nhànđã có dăm cô vợ nhưng vẫn muốn tăng gia. Ngày chờ tới lượt các bà kêu la (5) , Nhàn ta ngủ khướt.Chiều chiều phe phẩy mấy con “đề” nhìn mấy thằng chứng khoán bằng nửa con ngươi vừa đi vừa cười: Các chú còn theo anh khối.
Nàng Tài thôi dạy, thôi luôn cả nghề buôn chuối, ngán cảnh chồng chung, dửng dưng nhìn bầy vợ lẽ tranh quả Chuối mềm.
Đức kều chở bạn vượt đèn đỏ bị công an giữ xe than rằng đang chở người yêu đi đẻ.
Thu Hoà cười ré, tưởng kiến đốtbên trong.
Ngọc Thu theo thằng bảo hiểm cả ngày long nhong, tối nằm mơ nắm tay cháu ngoại mời mua bảo hiểm.
Thanh Phi mơ dạy học ởmột triền cao đầy gió, ngồi trên bục ngó xuốngthấy Bát giới lẩm nhẩm học tiếng Anh mà lòng dạ bần thần.
Văn Minh có phép đằng vân, thích đi mây về gió nhưng đi đâu cũng kèm vợ hỏi làm ăn được cái nỗi gì.
Chẳng bì cho Việt Thạch luôn ẩn mình nơi sâu dõi theo từng tần số, thấy tiện đâu thì thả câu buông lưới.
Nguyễn Hữu Nhường nửa đêm vợ giận,tức tưởi thức dậy vỗ gối lòng đau như cắt,ngước mắt nhìn trời ra sân nắn vú gà cho bõ giận.
Huyền nhungtheo chồng về Miền tây làm bà ngày ngày rung đùi bán gas có hôm quá nhịp sập phản cằn nhằn mới tám chục cân cớ sao mà gãy. Thằng cháu cho hay bà làm cộng hưởng, Nhung cho 1 chưởng, hưởng cái ông nội mày.
Thanh Bồng bỏ phí của giời bị trách là ngu, nhưng suy cho cùng nó hết thời leo núi, chỉ nhìn cho vui và vỗ tay thì to nhất lớp.
Hoài Nam nhìn ảnh mình bên vợ con nửa than, nửa cười sao có thằng đến giờ này vẫn còn chưa chịu bỏ bú.
Đồng Minh phóng xe máy vù vù giữa trưa hè chẳng sợ gì bố con thằng đen (6) .
Sỹ nội chẳng muốn bon chen, rời sỹ quan về làm vườn gẩy đàn vui bên lợn nái, tính còn mê mảibị đập vỡ cây đàn, buồn lòng Sỹ thức một đêm tóc trắng như tiên, miệng hát cây đàn đã vỡ, trong lúc mơ thấy bác Thuận khen: Thằng này chí khí hơn người(7).
Hồng Thắm vẫn nhớ khúc hát đồi sim mặc đô giật hàng lên bên xứ người xa ngái, nằm mơvẫn còn thích cãi, chả muốn nhường ai.
Thanh Hương mê mải câu chuyện đứa bé hỏi mẹ ngực là gì?Mẹ trả lời ngực là bong bóng để khi chết họ bay lên trời. Một hôm đứa bé hớt hả: mẹ ơi gì Hương sắp chết, bong bóng lòi ra, bố đangcố bóp cho nhỏ lạiđể cứu Gì.
Thọ Hùng làm ngân hàng to, bỗng được SEXvà VIAGRA (8) mời về mà chân đập tay run không biết là sướng hay sợ.
Tấn làm hiệu phó trường công anvà rất ghét mấy thằng hễ cứ thấy côn đồ đầu gấu là chửi, nhưng lại chửithầm.
Chị Tuyết thì lủi luôn khi thấy mấy thằng con trai đứng đến vai của chị.
Thị Thay vay tiền mua Bảo hiểm chẳng biết có còn tiền đong gạo cho con
Dung, gần sáu chục non nhưng vẫn còn có nét khối thằng chết nhiều thằng mê nhưng con gái nó rất ghê nên cắn lòng đành nhịn
Dù tốn chồng nàng Cúc vẫn vàng tươi bên bờ bịn rịnchẳng cần say xỉn cũng sòn sòn vài đôi.
Nghĩa Lãm trốn học chui tường như vua thành Troy xuyên hầm vượt hàng ngàn quân Hylap để gặp kẻ thù xin mang xác con về (9).Há chẳng anh hùng hay sao?
Thằng Hiếuvươn vai tưởng mình là Phù đổng nhảy từ tầng 2 tí gãy chân tỉnh lại thấy mình vẫn là thằng Hiếu, tự chửi mình ngu.
Trong Hiền xa rồi quân ngũ mỗi lần muốn đi chơi, khoác quân phục cho oai ra ngoài lại cởi.
Thanh Huyền bỏ đồng bằng lên rừng tìm củi nào ngờ củi núi chẳng to, đêm mơ làm tướng cầm Cờđuổi giặc, quá tay giật mạnh chồng la thất thanh.
Cao Liên ủ rũ đứng ngồi khi thân thể phát phì, mỗi lần nhìn gương là đá thúng đụng nia đồ gương bậy gương đui.
Thanh thưởngtheotừng đám ma đám cưới, Các bác chết nhiều em vui đáo để, đàn sáo em theo, giọng nào cũng ngọt (10).
Chẳng vào trung ương, xa rồi hội họp, nhường ghế bí thư, Loan về quê chồng xa nắc xa nơ, nhớ về quê mẹ Loan buồn loan hát: Nòng mẹ bao na như đồng núa chiều…Bài hát thật hay sao thằng hàng xóm lại cau mày nhăn mặt. Cũng may Loan có anh bạn thường sang an ủi: Em chấp ló nàm gì.
Ngươi ta bỏ học theo chị theo em lên đường đánh Mỹ (11), thằng Đoài bỏ học theo những chuyến tàu đi vào Nam ra bắc lúc la lúc lắc yêu kiếp phù du.
Thằng Trung mang niêu cơm Thạch sanh ra mời, thấy niêu nhỏ bạn nói dốiăn rồi mà bụng đói rối bời như Trần Quốc Toản trên bến Bình Than. Dù taychả bóp nát quả cam mà miệng cũng nghiến nát vài quả mận đểruột gan cuồn cuộn sóng trào, lại thêm mấy hớp chè thái mà trời cao nghiêng ngả. Than ôi đói thì ăn mẹ cho xong còn làm cao sỹ diện, thật là cực thân. Bạn bè nhìn nhau bây giờ còn ngại
Thằng Tuấn, thằng Toản cùng thằng Thắm thì lặn 1 hơi không thấy đường sủi bọt làm các bạn nhắc hoài mong chúng mày sổ mũi hắt hơi nhớ 1 thời trường cũ.
Kim Cương mò chẳng thấy đâu, nhiều đứa đau đầu như thằng mắt chột chân què giữa chốn mênh mông đi tìm kho báu (12)
Bắc chăm mẹ chồng còng lưng mỏi gối,mẹ chồng chết rồi Bắc cười chìa răng, Cầm chổi loăng quăng, cháu ngây thơ hỏi: ơ bà tập bay?(13).
Rời lính biên phòng Tiêu làm bảo vệ, đôi lúc bắt được kẻ gian tịch thu hết đồ và đòi tống giam. Thấy kẻ trộm than: Em trộm nhà máy, bác lấy của em mình là đồng nghiệp bác chớ nặng tay mà lòng Tiêu đầy tức giận.
Anh Lý doạ mổ mấy lần vẫn chửa xong, tiền huy động mổ lần lữa để gió cuốn đi (15).
Chàng Toánchán lái xetăng bỏ vềgác ghi nhưng xa lâu rồi nên giờ tao đếch biết.
Anh Quyền phớt lờ quyền cao chức tước yêu nghề rượu lậu muôn năm cho dù là quan mày cũng cần tao khi nhậu.Ngày ngày mang bã đậu dẫn lợn vào chuồng ầm ầmnhư đàn voi của Nguyễn Huệ phá trận Đống đa.Âu nào kém sự anh hùng.
Hải xịt chắc ăn độn khoai, đứng ở đâu cũng xịt (14), mấy thằng doạ khâu lỗ đít nó cười nhăn răng.
Hoà Nghi những lúc giận chồng chả thèm nói năng, mong có phép màu đưa trái đất trở về kỷ jura (16) cho khủng long ăn thịt hết đàn ông để đàn bà trị vì thế giới, nhưng tối thiếu chồng lại ghét khủng long.
Bình Mục được sánh hàng Tướng, soái.Đất rộng binh nhiều như Tôn Kiên (17) án ngữ cả một triền Thanh tước, Mấy đời có được cái chức quản trang.
Dẫu chẳng vươn tới chín vì sao, Đặng Quốc Giang luôn nâng cao thể trọng, đời chẳng chê con nục con măng (18) hay con chồn con chép, con nào có rượu thì dù trong bài hát cũng thấy sương sương.
Là Tú mỡ sao thấy mày toàn xương, khi nhậu sương sương hỏi mày là xương hay mỡ, nhưng dù là mỡ hay xương thì vẫn là thằng Tú thích cải lương.
Phúc có cái tai ễnh ương ghét mấy thằng nói khẽ (19), thằng nào nói nhẹ Phúc đếch quan tâm.
Thanh Hà thích nghành y nhưng khi đi khám gặpthằng bé khóc tokêu rằngBác sỹ thử máu sẽ cắt tay, Thanh Hà dựng tóc gáy và bỏ chạy vì đang đi thử nước tiểu, sau đó Hà chuyển nghành sơn.
Tiến Hùng vượt qua lũ quỷ ngược dòng Styx (20) về với nhân gian cảnh đẹp muôn vàn nên làm thơ chẳng cần vần cần điệu, đời vẫn vui như tết.
Hạ Thành Lân gửi nơi công trình một phần sức khoẻ, gặp em Chi (21)chẳng dám ho he.
Xuân Thu khi đêm về được chồng gẩy đàn khe khẽ mới thấy đời sung sướng, quên cả gãy chân, khi nắng lên trách đời chưa đã ngứa.
Bùi Thuý Hội mang giọng ngáy ra khoe
Mà Nguyên Tín nâng chén rượu chẳng thèm để ý....
Tuyết Minh ra chợ bán giò chỉ thích bán khúc nhỏkhúc to mang về, hàng xóm ngó nghiêng,Tuyết Minh nổi điên: Còn lâu mới ế, Bà để bà chơi chứ bà không ăn.
TM được cho là Đa dại.Chỗ mát thì chả ngồi lại ra ngoài sân nắng lang thang như chó dại. Sức khoẻ thì chả lo theo em Dự án, quên vợ quên con quên cả bạn bè có khác nào thằng khờ thằng dại đôi khi cũng ái ngại làm những điều ngơ ngơ.
Hồng Hải chẳng cần đếch gì chính trường quan nghị lo cho con mòn mỏi héo gầy.
Thành Long dù chẳng cần đi dật dật nhưng có chất giọng người máy cũng làm bạn bè nể ngại.
2 thằng Thành, Đào Liên, Cái Diệp, thằng Hậu, thằng Thực, thằng Lợi (23) cưỡi mây về trời chả biết khôn hay dại bỏ lại một bầy chả biết dại hay khôn.

Còn đứa nào thiếu tên
Nhắc cho ta biết,
Còn đứa nào chưa đúng tật
Nói cho ta hay
Cùng ghi vào đây và gửi lên Blog,

Ai muốn hiểu 10 C thì vào đây mà đọc.
Một 10 C còn nhiều tật giữa cõi đời
Một nơi về có tình con người
Cũng đôi khi chảnh choẹ
Nhưng chúng vẫn là bạn.
 
(Ý tưởng viết một bài thơ hay về 10 C đã từ lâu mà chưa làm được. Nay bất ngờ lại ra 1 bài nói xấu lớp. Biết là chọc tổ ong sẽ bị đốt nhưng có vài vết sưng âu cũng là hương vị cuộc sống. Cảm ơn một số bạn đã cho mình ngẫu hứng tập hợp lại danh sách 10 C để xuống thấp).

Ghi chú:

1.    Được ca tụng
2.    Bị chê bai
3.    Theo lời của bài hát: Cô giáo về bản.
4.    Theo Thần thoại HyLạp, Nàng tiên cá có sắc đẹp và giọng hát đắm say những con thuyền trên biển.
5.    Có 1 câu chuyện kể rằng nhà vua làm thí nghiệm, giam 10 cô gái và 1 chàng trai trên 1 hòn đảo còn hòn đảo khác giam 10 chàng trai và 1 cô gái, tất cả đều khoẻ mạnh. 1 năm sau nhà vua chèo thuyền ra thăm đảo và thấy đảo có 10 chàng trai và 1 cô gái, cỏ cây xanh tốt, mội việc ngăn nắp tiếng hát véo von, người người vui vẻ. Tới đảo có 10 cô gái và 1 chàng trai thì cây cỏ úa tàn không ai chăm sóc, đảo thật hoang tàn tìm mãi mới thấy 1 bầy 10 cô gái đang léo nhéo cầm sào chọc lên cây và doạ: Có xuống không thì bảo? hôm nay tới lượt tôi không trốn được đâu. Nhìn trên cây có 1 con khỉ gầy đét ôm chặt ngọn cây, mắt nhìn sợ hãi hướng vào bờ. Hoá ra con khỉ gầy đét là chàng trai trẻ năm xưa đang ước mơ được vào bờ thoát cảnh gian nguy.
6.    Đồng Minh đâu sợ đen thêm.
7.    Bài hát: Đập vỡ cây đàn và Bác Nguyễn Đức Thuận.
8.  Có thông tin cho rằng:Sacombankvà EXimbank SEX bank sau sáp nhập ên là SEX bank còn tên của 3 ngân hàng:VIetinbank, AGRibank vàAcb sau sáp nhập là: VIAGRA bank.
9.    Trong trận chiến thành Troy, Achinles giết chết Hecto và kéo xác Hécto về trại. Vua Priam đã một mình theo đường hầm vượt qua nhiều vòng vây quân thù, mò vào trại quân hylap xin Achinles mang xác Hector về. Cảm phục sự dũng cảm và tình yêu thương của 1 người cha, Achinles đã không giết kẻ thù và cho vua Priam đưa xác hector về thành Troy.
10.  Thanh là ca sỹ hát đám ma kiêm đám cưới, giọng nào cũng ngọt.
11.  Lời của bài hát: Về Đồng lê (quảng bình)
12.  Cướp biển - Thuyền trưởng Flint huyền thoại đã giấu 1 kho báu đầy vàng bạc và kim cương trên 1 hòn đảo bí mật giữa biển khơi gây ra những làn sóng đi tìm cho đến tận bây giờ. Cướp biển Silver Skull khét tiếng chột mắt, chân gỗ là người ráo riết đi tìm kho báu. 10 C đi tìm Kim Cươngthật khó.
13.  Cháu Bắc 4 tuổi vừa xem phim: Mụ phù thuỷ ngồi trên cán chổi.
14.  Thằng mất lịch sự tổ 4 rất ghét đặc biệt là BĐCH
15.  Để gió cuốn đi: bài hát của Trinh Công Sơn
16.  Bộ phim Kỷ Jura của Mỹ nói về 1 hòn đảo có bầy khủng long ăn thịt
17.  Một anh hùng của thời Tam quốc đã từng đổi ngọc tỷ lấy binh mã để gây dựng Giang đông.
18.  Con nục con măng trong bài hát Xa khơi ( Nguyễn Tài Tuệ)mà cũng còn ăn được thì thật tài.
19.  Phúc cãi: Tai nghe tốt nhưng mọi người không hiểu: Tai của Phúc còn nghe tốt hay cái máy trợ thính (tai nghe) còn tốt.
20.  Theo thần thoại hylap thì người chết về với âm phủ phải đi qua dòng sông Styx đen ngòm và bên kia bờ sông là lũ quỷ của Diêm vương không cho ai quay trở lại. Những người trở lại từ cõi chết như Tiến Hùng thật ít ỏi và đáng quý.
21.  Lân là người rất khoẻ nhưng vẫn thua.
22.  Long sau 1 tai nạn liên quan tới thanh quản nên giọng nói khè khè như giọng người máy
23.  Những người đã ra đi của 10 C.

16 tháng 1, 2016

Mênh mang ...

   
  "Lời ru buồn nghe mênh mang , mênh mang ..."Tôi lấy chồng sớm. Sớm quá so với dự tính. Không phải vì "lỡ"...mà vì " Tình yêu..... và tuân theo lời Bố- Mẹ". Lúc đó tôi đang dạy trong Lâm Đồng. Mẹ sợ con gái một thân một mình "Khôn ba năm dại một giờ" nên đồng ý cho tôi lấy chồng. Cái quyết định cả đời được tôi gật đầu cái "rụp". Xong !       Tết năm 1982 tôi theo chồng về quê ăn Tết. Quê chồng tôi là một vùng lúa khá nổi tiếng "chị Hai 5 tấn quê ở Thái Bình". Mặc dù trước khi cưới tôi đã về Thái Bình một lần để "ra mắt" nhưng lần về thứ hai này, tôi vẫn lo lắng lắm . Mẹ tôi dăn dò đủ thứ, khóc lên khóc xuống vì phải chịu thua cô con gái ương ngạnh . Tôi nhớ mang máng những điều mẹ dặn, mắt ráo hoảnh bước lên ô tô về quê chồng . Chỉ khi xe ngoặt qua phố Mai Xuân Thưởng tôi mới òa ra nức nở . Chú lái xe không nói gì , nhìn tôi thương hại (chú là lính của bố tôi).       Gia đình chồng tôi khá đông. Mỗi lần tập trung lại phải đến 6 mâm cơm . Mẹ chồng tôi buôn bán nhỏ nhưng cũng đủ nuôi cả chục miệng ăn. Bố chồng tôi làm ruộng.       Tôi tham gia dọn dẹp nhà cửa , chủ yếu là quét mạng nhện . Còn các thứ khác không được đụng đến vì nhà sắp xếp khá lộn xộn theo ý mẹ chồng tôi . Thế cũng hay vì không cần đèn, bà vẫn lấy được đồ cần lấy .       Ngày 30 Tết là thịt lợn. Chồng tôi rất thạo việc này. Tôi thì sợ chết khiếp , ngồi ở trong bếp với các cô , các dì. Nhà đông vui hẳn lên. Ngáy 30 ăn rất ngon . Cả năm thiếu thốn mà !       Ở trên Hà Nội thì bố mẹ tôi chuẩn bị Tết sớm hơn. Cơ quan cũng mổ lợn, chia gà, cá ...cho cán bộ , nhân viên . Cái sân tập thể của khu 13 Thụy Khuê vui như hội .       Chiều 30 Tết là gói bánh chưng xong . Chồng tôi gói bánh chưng vuông theo khuôn chứ không gói vo như bố mẹ tôi làm trên Hà Nội . Đêm 30 thức trông nồi bánh chưng . Lúc đầu có vài người cùng ngồi . Sau "ngót" dần , chỉ còn lại mình tôi trông nồi bánh sôi sùng sục . Tôi nhớ bố mẹ , nhớ các em, nhớ Hà Nội ... Tết nào bố tôi cũng gói cho tôi hai cái bánh chưng bé xinh . Tôi cứ để dành những cái bánh ấy đến hết Tết . Năm nay tôi cũng dặn bố tôi gói bánh bé tí ấy cho tôi . Mẹ tôi mắng yêu :Lấy chồng rồi mà vẫn thích bánh chưng bé , chơi búp bê .      
 Đêm thôn quê như tối hơn , đen như sánh lại !Cái đèn bão treo ở mái hiên hắt ánh sáng vàng ệch chẳng đủ soi rõ cái góc sân gạch mọc rêu rất trơn. Tôi đi đôi guốc cao chỉ sợ ngã . Ngồi bó gối trước ánh lửa bập bùng , tôi nhớ Hà Nội , nhớ Đà Lạt, nhớ......rất nhiều. Khóc vụng ! Tết nào bố tôi cũng ngồi cùng tôi trông bánh chưng. Hai bố con rủ rỉ chuyện trò . Năm nay tôi ngồi một mình , xa bố hơn trăm cây số .  Buồn tênh !    
  Ở Hà Nội , tối 30 , tôi thường đi bộ lên phố Hàng Lược , đi chợ hoa , và mua về một ôm hoa tôi thích : thược dược tổ ong , violet , dơn . Tôi thích lắm . Đào và quất mẹ tôi mua từ hôm trước rồi .      Sáng mồng 1 Tết . Cả nhà dậy sớm . Tôi mới đi nằm khoảng một tiếng cũng phải dậy . Mẹ chồng tôi nói : dậy sớm lấy may . Tôi chẳng tin nhưng cũng ngồi im , mắt thì díu lại . Sau bữa cỗ đầu năm , hai vợ chồng tôi đi chúc Tết họ hàng . Tôi cứ làm theo những gì mẹ chồng tôi bảo làm . Họ hàng đông. Cụ nào cũng vài ba bà . Tôi ngạc nhiên lắm nhưng không dám hỏi . Nhìn chung là họ thấy tôi lạ lẫm vì tôi ăn mặc theo phong cách Đà Lạt :quần màu ghi sáng , ống loe đến 35 cm, cạp liền ôm sát eo, trên là áo len tôi tự đan ôm sát người (tôi đan áo rất giỏi), xăng đan da cao gót . Lúc ấy tôi là sự lạ lẫm ở quê nên tôi hơi ngại .Trước khi lấy chồng, tôi cắt vèo mái tóc dài- tôi muốn đoạn tuyệt với quá khứ mà (rõ trẻ con). Hết ngày mồng 1 là chào hỏi xong họ hàng bên nội. Ngày mồng 2 sang chào hỏi họ hàng bên ngoại và cũng vẫn những thủ tục ấy .Tôi mệt rã rời vì chủ yếu là đi bộ .Ngày mồng 3 hóa vàng. Ngày mồng 4 tôi lên Hà Nội.     
Thế mà cũng đã trên 30 cái Tết trôi qua !     Năm nay tôi cũng có một cái Tết đặc biệt như cái Tết cách đây trên 30 năm ấy . Tôi có con dâu . Nhưng có lẽ con dâu tôi sẽ khác tôi nhiều lắm ở cái "ngày xưa ấy" ....    
 " Em đố ai tìm được lá diêu bông em xin lấy làm chồng." Chẳng ai tìm được lá diêu bông và tôi vẫn phải lấy chồng !!!

6 tháng 1, 2016

ĐI TÌM H’REN -1







Đung đưa đung đưa, chiếc gùi đung đưa... H'Ren lên rẫy.
Rung ren rung reng, chiếc vòng cong-tua ...H'Ren lên rẫy.

Đã trên dưới 30 năm.bài hát thiếu nhi thể loại Rock Việt được lưu truyền,nay nó vẫn còn nguyên giá trị như thủa ban đầu,nhiều người lẩm nhẩm bài hát này suốt thời gian đó tới nay nhưng vẫn chưa thuộc được lời bài hát và cũng chưa được ...gặp H"Ren.Trong lần cùng 10cF đến với Cao Nguyên năm 2014,tình cờ tôi có thêm một người bạn mà mới chỉ qua cách nói chuyện đã thấy một chất gì đó rất là "cao nguyên",rồi được biết quê em ở Gia Lai,tôi bắt đầu tìm hiểu về nơi đây.Rồi một ngày tôi đến với Gai Lai

Quảng trường thành phố

 


Sau hai giờ đồng hồ trên máy bay, xuất phát từ Hà Nội, theo hướng bắc- nam, Thành phố Playcu mờ hiện ra qua cửa kính, từ trên cao, Playcu được thấy như một cái mâm mà người ta bóc quả na rồi trải vỏ ra trên mâm, những ngọn đồi lô xô đều đặn với hai mầu chủ đạo là xanh thẫm của rừng tái sinh và vàng nhạt của nương rẫy. Rừng già không còn dấu tích, doanh nhân Đoàn Nguyên Đức và các đồng nghiệp đã ép nó ra cao ốc, nội thất và bóng  đá cả rồi. Cơ trưởng nghiêng cánh, đầu cánh bên phải của máy bay như găm vào mặt  hồ T’Nưng làm tâm điểm chiếc compa rồi xoay góc ¼, quay về hướng tây, chốc lát có cảm giác như hồ nước được dâng lên trên cao, chiếc máy bay từ tù tiếp đất.
Với  dự định là đến Playcu sẽ đi thêm gần 100km nữa đến thăm Kon Tum rồi sáng hôm sau đi thăm Pờ-Y, nơi cột mốc biên giới ba Quốc gia, nơi một tiếng gà gáy sáng cả ba dân tộc đều được nghe.. nhưng ít khách quá, máy bay bị chậm lại hơn 2 giờ, cả cái máy bay rộng rãi, chỉ lấp đầy 1/3 chỗ ngồi, hành khách được xếp đầy chỗ khoang  cuối, chỉ có ít khách VIP ngồi hàng ghế đầu còn khoang  giữa bỏ trống; máy bay cất cánh một lúc, ngồi gần cửa sổ bên trái, nhìn ra ngoài thấy trời xanh thẳm, không ngó thấy mặt đất, cảm giác độ cao cứ tăng mãi mà không về trạng thái thăng bằng ổn định, nghĩ là do phần đuôi nặng quá, rồi nghĩ đến MH 370  nên tôi cầm hành lý lên hàng ghế trên ngay trước cánh bên phải ngồi để điều chỉnh trọng tâm; không có động thái đó của tôi có lẽ ngành hàng không lại có một vụ tìm kiếm đau đầu nữa rồi…. Ra cửa sân bay, thấy đã muộn, phải chủ động trước tình huống thực tế, tôi lên một taxi về thành phố Playcu, quãng đường gần chục cây số trên cao nguyên, tôi đề nghị lái xe mở hết các cửa sổ để được tận hưởng không khí trong lành nơi đây, không phải ai và không phải lúc nào cũng có cơ hội này; hai bên đường, hàng cây xanh mới được quy hoạch, nhà cửa đều đều khiêm tốn, đa phần là một tầng, đôi cái nhà hai, ba tầng như điểm thêm chút hiện đại cho ngoại ô thành phố cao nguyên. Vứt balo vào phòng nghỉ, tôi đến lễ tân, đề nghị thuê hộ một xe máy; em gái ở lễ tân gợi ý tôi nên dùng xe số, mới cho chủ động; cảm ơn em, tôi lấy chìa khóa rồi lên đường, trời đã về chiều muộn, chắc không đi xa được, chỉ đi quanh nội đô. Playcu có tên gọi thân mật là “Phố Núi”, đúng như tên của nó, cứ trung bình 1000m thì có một nửa lên dốc, một nửa xuống dốc; tôi để ý quanh đây chỉ có ít người lam lũ dắt xe đạp, ngoại trừ ô tô và người đi bộ tập thể dục, hầu hết đều đi xe máy. Bất giác tôi nhớ về thời niên thiếu. Hồi chiến tranh ném bom miền Bắc, mặt bằng rộng nhất quanh nơi tôi sơ tán là cái sân bóng chuyền, đường vào sân bóng qua một vài con dốc nhỏ, gập ghềnh len lỏi qua các lùm cây, giữa đường nổi lên mấy gốc cây đã chặt, chưa đào hết gốc; hôm đó, có anh họ đến thăm bố mẹ, tôi mượn anh cái xe đạp nam kiểu dáng xe thồ, luồn chân qua khung, kẹp nách khung xe theo kiểu hồi đó có cách gọi là “đi chân chó”; gọi Hải Anh- thằng bạn hàng xóm ra sân bóng tập xe; “xếp” thằng bạn to tướng lên gacbaga, mình nhỏ hơn cầm lái lao xuống dốc, lúc trước chưa kịp hỏi phanh thế nào mà bây giờ xe lao nhanh quá, bất chợt cái gốc cây chặt chưa hết nổi lên ở cuối dốc lao thẳng vào bánh trước, khi tôi mở mắt ra thì thằng bạn không biết khóc hay cười đang nhăn nhó trong bụi cây, xe thì chân co chân duỗi, hai tay dơ lên trời nằm ở giữa sân chẳng khóc chẳng cười, còn mình chắc bất tỉnh cũng khá lâu, hai tay vẫn nắm chặt vỏ nhựa tay nắm ghi đông xe. Thế mà đã gần 50 năm rồi đấy ….

Phố Nuí
Phố Núi có gần chục cao ốc trên chục tầng thì nửa là của Hoàng Anh Gia Lai, mấy cái còn lại là thuộc sở hữu của các ngân hàng có tên tuổi; lướt qua vài phố cũng đánh giá được cuộc sống hiện đại nơi đây, có đến ba đại diện của các công ty bảo hiểm có tên tuổi đang hoạt động, thuê những vị trí thuận lợi, chắc người dân nơi đây cũng quan tâm nhiều đến dịch vụ sa sỉ này; thêm nữa có cả hai trường Quốc tế ngự ở khuôn viên khá trang trọng. Lên dốc rồi xuống dốc cứ vài chục phút lại thấy một ngôi chùa cổ kính tôn nghiêm, khi đến đỉnh đồi cao nhất khu vực tôi dừng lại chụp ảnh thì chợt nhận ra trong thành phố có hơn chục bảo tháp bảy hoặc chín tầng, trong dáng chiều nhậm nhoạng, nổi lên bầu trời mầu tím những bảo tháp uy nghiêm, để lại trong tôi cảm giác lâng lâng nhẹ nhàng thư thái- ấn tượng vô cùng về thành phố trẻ có trong lòng một nền văn hóa thâm nghiêm. Đang định tiếp tục đi xa chút nữa thì điện thoại reo, hẹn đón tôi lúc 6h30 ở khách sạn; Phú Hà- một người bạn cùng cơ quan đã thông tin sự có mặt của tôi ở đây cho người thứ ba và thế là tôi phải quay về khách sạn.  Thành phố đã lên đèn từ lâu, đèn ẩn trong lá lung linh huyền ảo; vẫn còn vài chục phút, tôi ghé thăm quảng trường Thành phố, đây nguyên là một công viên chiếm nguyên khối phố với  những hàng cây cổ kính được tu chỉnh lại làm quảng trường với quần thể được quy hoạch lại, điểm nhấn chính là tượng đài Chủ tịch Hồ Chí Minh với các dân tộc Tây nguyên; bốn dàn đèn sáng rực, người địa phương dắt díu từng tốp hóng mát, tốp khác đi bộ vòng quanh thật thư thái, khu vực tượng đài có nhiều tốp du khách  Atranh thủ tạo dáng, thay nhau chụp ảnh kỷ niệm. Tai sao mình không tranh thủ làm người mẫu nhỉ? 

Chùa Minh Thanh
Đúng hẹn, tôi về khách sạn, Cường – bạn học đại học cùng Phú Hà chờ sẵn, tôi gửi xe máy vào hầm rồi lên xe Cường đi khám phá thành phố về đêm; nói vậy thôi nào có khám phá gì nhiều đâu, chỉ khám phá một không gian ẩm thực khiêm tốn; sau vài lời giới thiệu là “zô”, mừng anh đến Phố Núi; một chút lại “em mời anh món mới”. Gần nửa đêm, chắc tay gấu ngâm rượu phát huy tác dụng rượt đuổi nai, lợn, chồn, cheo, nhím, sóc…mới xuống núi, trong bụng tôi lúc này cũng gần đủ danh mục thuộc vườn bách thú cỡ trung rồi, chúng gào thét đuổi nhau nhau loạn xạ. Lấy lý do công việc, tôi chia tay Cường và không quên nhắc sáng mai cho phép tôi ngủ dậy muộn và không cùng ăn sáng nữa...