21 tháng 10, 2016

KỈ NIỆM ĐẸP




Năm nào cũng vậy 20.11 là tôi lại nhận được nhiều lời chúc mừng,những món quà nhỏ từ gia đình,bạn bè,đồng nghiệp và đặc biệt là từ những HS yêu quý của mình.Đôi khi,tôi cứ tự hỏi:cuộc đời liệu có ưu ái mình quá chăng?

Tôi đi dạy học quả thực là ít ỏi.Ra trường,tôi dạy cấp II Lê Hồng Phong gần 1 năm,sau đó dạy cấp III Bến Tre,tiếp nhận lớp 9B cho đến khi tốt nghiệp phổ thông.Sau này ,tôi có tham gia dạy cao đẳng,dạy chuyên đề cho SĐH...Nhưng dấu ấn về nghề giáo của những năm dạy phổ thông là những năm tháng thật đẹp đẽ,hạnh phúc đặc biệt trong cuộc đời tôi.Giờ đây mỗi khi gặp HS mình,tôi lại được ngập tràn trong tiếng hát,trong ánh mắt của các em với bản hợp ca Tổ quốc tôi.Bài hát gắn với một kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.Có lẽ là vào khoảng cuối năm 1976,lớp 9B của chúng tôi chuẩn bị tiết mục văn nghệ để biểu diến cuối năm học.Tôi bàn với các em và quyết định dựng cho lớp bài Ca ngợi tổ quốc (nhạc và lời Hồ Bắc).Tôi có cái tính:khi thích là làm bằng được.Bây giờ nghĩ lại mới thấy liều: chúng tôi không có đàn,không có người hướng dẫn có kinh nghiệm.Thầy trò chúng tôi miệt mài tập vì chúng tôi đều thích và rất yêu bài hát này.Ngày biểu diễn,tôi đứng dưới lặng nhìn những HS yêu quý của mình.Đặc biệt nữa, là tốp ca nữ của lớp tôi. Ôi,hát hay và xinh đẹp quá. Tôi đứng lẫn trong đám đông thật sung sướng và tự hào nghe các lớp khác bàn tán khen ngợi. Thế rồi bất ngờ đến, nhà trường thông báo: Tiết mục được chọn đi biểu diễn ở Thị xã. Bây giờ thì tôi ngại. Biểu diễn ở trường thì được chứ ra ngoài biểu diễn thì... Anh Trần Bảo biết ý, an ủi: "Yên tâm, để tôi mời anh Huy cùng dựng". May mà anh Huy GV Toán vui vẻ nhận lời. Tôi chia sẻ những khó khăn:Nào là lớp tôi thiếu người, nào là không có đàn, nào là có chỗ còn bị phô mà còn chưa sửa được... Chúng tôi cùng tìm cách uốn nắn lại, tìm thêm HS... Lựa chọn mãi, tôi bỗng nhớ lại tiếng hát đẹp và khỏe của mấy nam sinh 9C. Quyết định được thực hiện ngay, dàn đồng ca của chúng tôi chào đón tốp ca nam 9C hợp lại. Thế là chúng tôi lại cùng miệt mài tập luyện. Rồi cũng đến ngày trình làng. Lần này thì tôi tự tin hơn vì có anh Huy chỉ đạo. Tôi lặng lẽ đứng nép trong đám đông hồi hộp. Tiết mục được giới thiệu, HS yêu quý của tôi lần lượt tiến ra. Ôi, sao tôi lại có một dàn HS đẹp đến như vậy. Tôi lặng nhìn những khuôn mặt ngời sáng - những HS yêu quý của tôi. Đây quả thực không phải là dàn hợp xướng mà tôi từng ngưỡng mộ, cũng không phải những nghệ sĩ nổi tiếng...,mà sao trong tôi rưng rưng.

Các em yêu quý, 40 năm đã qua rồi mà cô không sao quên được cảm giác ấy. Hạnh phúc, sung sướng, tự hào - những từ ấy không đủ để nói lên cái gì đó dần được nhen nhóm ngày qua ngày, thổi bùng lên trong mỗi chúng ta, gắn kết mỗi chúng ta trên con đường đời của mỗi người, của chúng ta. Hãy cùng nhau gìn giữ nhé. Cảm ơn những HS yêu quý của tôi.