Ngày…
Quá trưa.
Chúng tôi lùi xe vào một quán ăn nhỏ bên đường. Mới Tết ra mà đã có quán để ăn lót dạ như thế này là tốt lắm rồi. Cô chủ quán bê ra năm bát. Mùi bún cá rau cần bốc lên thơm nức. Chúng tôi... vừa ăn, vừa thăm dò. Ở cái thị trấn bé nhỏ này…
Thật may…bún cá ở đây cũng không đến nỗi tệ! Có lẽ vì đói chăng?-Không.
- Ngon.
- Ừ. Rất ngon.
Cô bạn tôi khen tấm tắc. Đúng rồi. Bên đó thì làm sao có được món ăn như thế này. Mai mốt bạn đi rồi. Ở nơi xa ấy, khi nghĩ về quê hương, chắc bạn lại nhớ lắm đây.Tôi nhìn vào gương mặt rạng rỡ của TVTH…
Lên đường.
Chúng tôi bước vào nhà L. L đang nằm trên giường trong buồng.” Chúng mình ra ngoài nhé!”. L đồng ý. Hôm nay trông L có vẻ tốt hơn, đỡ đau. Gương mặt rắn rỏi và đầy lạc quan.
- Mình chấm cứu được mấy hôm rồi.Thấy hết đau,đi lại được…
T nắm tay L thật chặt. Ở đâu đây như có sức mạnh tinh thần, sự lạc quan và niềm tin mãnh liệt.
Chắc chắn mà! Loan của chúng tôi sẽ khỏe và sẽ chiến thắng!
Tôi nhớ lại hình ảnh TNV chạy xe máy, liên lạc qua lại với chúng tôi để kịp join cùng đoàn đến thăm L. Rồi…lúc ra tiễn chúng tôi, L ngồi bệt trên mấy bậc tam cấp ngoài sân, TNV lùi lại phía sau dúi vào tay L... ” Cố gắng…khỏe nhé L...”.
Có lẽ sự có mặt và những lời động viên của các bạn tựa như thần dược sẽ giúp bạn tôi vượt qua cơn bạo bệnh này…
Món ngon thuần Việt |
Hãy nhớ rằng chúng tớ luôn bên bạn,Loan nhé! |
Lung linh tình bạn |
Tình bạn không phai nhạt bởi không gian hay thời gian |
Không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè |
Lưu luyến |
See you again |
Bình yên |