Trong 3 năm học cấp ba, 10cf có vinh dự được 2 cô giáo chủ nhiệm. Cô Nguyễn Ngọc Trâm 2 năm lớp 8, lớp 9 ( 1974-1976) và cô Tạ Chí Dân năm lớp 10 ( 1976-1977).
Ngày 12 tháng 11, thay mặt 10cf, tôi cùng Thanh Hà đến nhà thăm cô đồng thời mời cô đến dự ngày vui họp lớp10c do cô chủ nhiệm nhân ngày 20 tháng 11. Để chuẩn bị cho ngày gặp mặt, chúng tôi xin phép cô kể cho chúng tôi nghe một số chuyện liên quan đến "sự nghiệp trồng người" của cô để làm tư liệu. Cô đã vui vẻ nhận lời.
Cô Dân kể: cô sinh năm Canh thìn (1940). Cô nói con gái đứng chữ "canh" thì vất vả và khổ lắm không như con trai ( cô chiêm nghiệm và cũng thấy đúng như vậy). Quê của cô ở Khương Trung, Thanh Trì ( nay là phường Khương Trung quận Thanh xuân, Hà nội, giáp ngay ngã tư sở ). Những năm kháng chiến chống Pháp cô theo Cậu, Mợ ( cách gọi bố mẹ của người Hà nội xưa) tản cư lên tận Yên Bái. Cô nói những kí ức thuở nhỏ vẫn còn hằn rõ nét trong cô, cái thời kì cô còn nhỏ đi mò cua bắt ốc giữa cánh đồng. Ban đêm được thắp sáng bởi ngọn đèn đốt bằng dầu trẩu đựng trong cái đĩa khói mù, tối om tuy vậy mỗi khi máy bay giặc Pháp bay qua thả đèn dù cũng vẫn phải tắt đi. Hòa bình lập lại, cô theo Cậu, Mợ về quê được cho ăn học. Năm 1959 cô vào học trường đại học sư phạm Hà nội ( nay là trường sư phạm I Hà nội). Năm 1962 sau khi thực tập tốt nghiệp tại trường cấp3 Bến Tre, cô tốt nghiệp đại học và được phân về làm giáo viên dạy trường trung cấp sư phạm 7+2 tại Phúc Yên ( khu hồ ăn nước của thị xã bấy giờ) nhưng cô vẫn ở nhờ khu tập thể của giáo viên trường cấp III Bến Tre. Khi còn dạy ở trường Trung cấp sư phạm kỷ niệm của cô thì nhiều lắm nhưng đáng nhớ nhất là lần đi thẩm tra lí lịch học viên vào dịp nghỉ nghỉ hè. Những năm đó tuy còn trẻ, mới ra trường nhưng nhà trường vẫn giao cho cô đi thẩm tra lý lịch một số học viên tại Sóc Sơn. Phương tiện đi lại cá nhân không có, cô phải ra ga Phúc Yên đi tàu về Đông Anh sau đó đi bộ theo quốc lộ 3, ngược lên Phủ lỗ qua Đa Phúc tới Trung Giã vào vùng bán sơn địa, nơi ở của gia đình học viên. Chiều gần tối hôm đó cô mới tới nơi. Rất may cô gặp 2 bác chủ nhà ở nhà. Mới định thần chưa kịp uống nước (vì bác gái lúc này mới xuống bếp đun nước) Cô giật mình tá hỏa khi nghe Bác chủ nhà nói : " Em nó đang cùng vợ đi gặt lúa ngoài đồng" .Cô hoang mang nghĩ không biết đây có phải nhà học viên cần tìm của mình không? vì hồ sơ học viên không ghi "có vợ". Nếu không phải thì đi tìm tiếp ở đâu đây? đôi chân thì đã rã rời vì "cuốc bộ" mà trời thì gần tối rồi. Nhưng rồi cũng may bởi đó chính là nhà học viên mà cô phải thẩm tra. Học viên đã có vợ là bởi vì học viên đã lấy vợ trước khi nhập ngũ, sau khi xuất ngũ về mới đi học tiếp. Tôi trêu cô: sao cô không dùng phanh "nón" bắt xe ô tô để đi nhờ xe có phải nhanh và khỏe hơn không mà lại phải "cuốc bộ" cho vất vả, cô đang còn trẻ mà lại xinh nữa. Cô mà phanh "nón" cú nào chết đứng xe cú ấy ấy chứ. Cô cười nói : hồi đấy còn trẻ, tay xách túi nên còn ngại ngùng và còn non dại lắm.
2 năm sau, trường Trung cấp sư phạm 7+2 chuyển lên Lập Thạch, cô xin chuyển trường vì đường về nhà xa quá. Sau khi nghe cô trình bày ông phó ty giáo dục Trọng Trân bảo cô: "tưởng cô quê ở Yên Bái thì cho cô theo trường về quê cho gần nhưng nếu quê ở Hà nội thì thôi, cho về dạy ở trường cấp 3 Trần Phú, Vĩnh Yên nhưng phải dạy môn địa đấy nhé bởi môn sử trường đã đủ giáo viên rồi".
Cô nhận quyết định về trường Trần Phú, vào dạy trong Tam Dương nơi ngày xưa nông dân trồng dưa chuột nhiều lắm( những năm ấy trường Trần phú sơ tán ở 2 nơi : Tam Dương và Yên Lạc). Những năm này do cô còn trẻ lại có trình độ nên cô trúng cử 2 khóa là đại biểu hội đồng nhân dân tỉnh Vĩnh Phúc. Khi cơ cấu để cô ứng cử bầu vào đại biểu quốc hội thì cô từ chối xin rút. Năm 1968 cô được điều chuyển về Trường cấp III Bến Tre lúc đó cô cùng bố mẹ ở nhờ nhà người ông họ hàng gần tại xóm nhà thờ, Kim Tràng bên sông Cà Lồ. Chính vì vậy nên mới có chuyện, khi cô về dạy ở trường cấp III Bến Tre, trong một buổi lên lớp cô nghe thấy có một trò gọi : "Lập ơi Lập, cháu vào lớp rồi đấy, nhanh nhanh lên". Cô biết cậu học trò kia cố tình trêu cô và Lập - người chú họ nhưng biết làm sao được vì đúng là cháu đang dạy chú mà.
Cô lấy chồng sinh con, một trai, một gái. Do công việc, chồng cô công tác ở xa, một mình nuôi 2 con nhỏ cùng hai bố mẹ già nên vất vả lắm. Hồi còn ở khu gia đình giáo viên của trường gần ga Phúc Yên, hàng tuần vào ngày thứ 7 hay chủ nhật cô cùng Thầy Nhang cô Thắm đạp xe đạp vào núi Thằn Lằn trong Xuân Hòa quét lá bạch đàn về đun. Bữa nào nhặt được cành bạch đàn khô về làm củi buộc vào gác ba ga xe đạp là sướng lắm. Cũng như bao gia đình giáo viên khác, cô cũng cuốc đất trồng rau tăng gia, trồng mấy khóm mía và mấy khóm chuối nhưng bị lũ học sinh quỷ quái biết nhà cô chỉ có bố mẹ già và con nhỏ nên chúng vào bẻ mía ăn còn trêu ngươi ông bà, lấy súng cao su bắn vào buồng chuối còn xanh Cô biết nhưng không làm gì được vì không có bằng chứng, không bắt được quả tang ( sau này Đức "cận" một thành viên của 10cf trong một buổi trà dư, tửu hậu đã buột miệng thú nhận có tham gia một trong những phi vụ ấy). Thanh Hà đã kể cho cô lời thú nhận trên của Đức đồng thời tiện thể có ảnh 10cf Thanh Hà lấy ra chỉ cho cô một trong những thủ phạm năm xưa.
Cô, trò cùng nhắc tới tên các thầy cô năm xưa của trường Bến Tre:Thầy Trịnh An Ninh ( tác giả Trường Ca Bến Tre ) tài năng & đào hoa. Thầy Được dạy hóa người trong Tháp miếu, thầy Nhang dạy toán, cô Thắm dạy nga văn. Thầy Lân dạy văn nhưng đã mất lâu rồi. vợ chồng thầy Huy dạy toán, cô Lan dạy văn nhờ thầy Huy được giải ba về thi sáng tác "Quốc ca mới" nên cả hai được đặc cách đỗ mà không phải học, thi chuyển loại (vì các thầy cô năm xưa học hệ 3 năm, nay chuẩn hóa 4 năm nên phải học thêm 1 năm và phải thi nếu đạt mới được xếp vào hệ lương kỹ sư). Nhân chuyện nhắc đến bác Thưởng đánh trống mà bọn tôi vẫn quen gọi thầy Thưởng, cô Dân cười nói : tuy không dạy nhưng bác Thưởng lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề xách cặp to nhất đến trường nom rất oai vệ.....
Năm 1983, nhà cô chuyển về khu tập thể Thành công nên cô xin chuyển trường về dạy dưới Hà nội. Đầu tiên cô dạy một học kì ở trường cấp 3 Nguyễn Trãi sau đó chuyển về dạy tại trường cấp 3 Tây sơn ( Nay là trường THPT Quang Trung khi hai trường Tây Sơn và Nguyễn Huệ sát nhập vào làm một) cho đến khi nghỉ hưu. Trường cấp 3 Tây Sơn ( Trường THPT Quang Trung) vẫn mời cô về dự các ngày kỷ niệm trường và ngày nhà giáo Việt nam hàng năm.
Các thế hệ học trò cũ của cô nhiều người đã thành đạt, có người vẫn thường xuyên đến đây thăm và tặng quà cho cô, kể cả lứa học sinh cô dạy từ những năm sáu mươi trên trường cấp III Trần Phú. Cô nói giờ cô đã già, sức đã yếu lại có bệnh nữa nên việc đi lại khó khăn, cô không dám đi đâu xa sợ có vấn đề gì thì con cháu lại khổ. Nhưng nếu đi gần thì cô vẫn đi được bởi tuổi già ăn uống được mấy chỉ sống bằng tinh thần là chính mà thôi.
Thời gian trôi nhanh đến giờ chúng tôi phải xin phép cô ra về mặc dù vẫn còn muốn nghe cô kể chuyện tiếp. Thôi đành tự nhủ " để dành cho những buổi sau vậy