2 tháng 2, 2017

BẠN...




Thế là một năm nữa trôi qua, được, mất, vui, buồn, nhiều, nhiều lẫn lộn. Lẫn đến nỗi nhiều khi không biết mình muốn gì, ghét gì nữa. Con người ta kể cũng lạ, cái muốn quên đi thì luôn hiện hữu, thứ muốn nhớ lại luôn nhạt nhòa không rõ nét. Rét lại nhớ đến nóng, nóng lại thèm cái rét. Nhưng trong tiết trời mùa đông như thế này, cái nóng có lẽ sẽ hâm ấm những kỷ niệm dần dần rõ hơn.
Hôm đó cả phòng nó đang thiu thiu ngủ thì bỗng có tiếng thông báo : " Bạn nào là.... sang phòng số 1 lớp quân báo, có khách nhé". Một giọng ấm, nhỏ đủ để nghe. Nó ngơ ngác, nó cũng có khách? Ai thế nhỉ, ai lại đến thăm nó vào giữa cái trưa hè tháng 6 nắng gay nắng gắt thế này. Thò đầu qua cánh cửa chưa kịp hỏi thì người báo tin đã nói : "Bạn đi theo mình".
 Trường nó nằm giữa cánh đồng nối hai thôn, mùa đông gió ù ù thổi bốn xung quanh nhà. Mùa hè những cơn gió thổi không xua nổi cái nóng chói chang. Buổi trưa nằm nghỉ, nó có thể nghe được tiếng lách tách của những tấm lá cọ đang cựa mình trên mái. Nó ngập ngừng, tò mò theo sau người báo tin. Gần tới cửa phòng lớp quân báo, tiếng cười, tiếng trò chuyện vọng ra. Rồi sau đó đập vào mắt nó là cả tấm lưng màu áo bộ đội, rồi nửa khuôn mặt với cái đầu cua ngắn xéo xéo quay ra cửa. Mấy con mắt đổ dồn khiến nó ngập ngừng. Phòng học sinh nam giữa trưa cũng đủ để nó thấy mọi người đều ăn mặc chỉnh tề.
Ôi! bạn đây rồi, một tiếng reo lên mừng rỡ.
 Nó sững lại.
Giới thiệu với các bạn đây là cô bạn rất thân.....Người ấy giới thiệu đầy đủ cả họ tên của nó
Nó há miệng, mặt rần rần đỏ. Trời! hai bàn tay nó xoắn  vào nhau không biết làm gì, lúng túng đến khổ sở vì đây là lần đầu tiên nó bước vào phòng nam sinh trong trường. Quá bất ngờ nên nó không biết nói gì, cứ đứng vậy với ý nghĩ trong đầu: Mọi người biết nhau sao? Ngạc nhiên quá vì thấy chủ và khách trò chuyện rất vô tư, nói, cười thoải mái. Cuối cùng thì người ấy cũng nói để cứu nguy cho nó: " Thôi, mình xin phép, cám ơn vì đã tiếp và giúp mình gặp bạn". Lần lượt là những cái ôm, bắt tay thân thiện, một cử chỉ "cao cấp" mà ngày xưa nó chỉ thấy trên phim hay mỗi lần bố nó đi họp. 
Cái ngạc nhiên này chưa xong, nó gặp ngay đến ngạc nhiên khác. Nó giật mình khi thấy người ấy dắt xe ra. Lại gì nữa thế này? nó buột miệng như tự hỏi: "sao giống....chả nhẽ?".
 Giống xe nhà cậu chứ gì, tớ mượn cô đấy.
 Người ấy dắt xe đi trước, nó lầm lầm lũi đi sau một khoảng cách. Cái nắng chói chang phả vào mặt mang theo hơi nóng rát rạt. Đang đi người đó đứng lại làm nó cũng chững lại:
" Cậu thấy tớ giỏi không?" miệng nói, tay tháo mũ, người ấy đội lên đầu cho nó.
 Im Lặng.
 Phải công nhận các em cậu trung thành và nghe lời chị, tớ hỏi gặng thế nào cũng không nói. May, cô nói cho mới biết.
 Chỉ có tiếng lách cách của líp xe.
Cậu sao thế? không vui khi gặp tớ à, tớ gạ mãi thằng bạn mới đồng ý đổi cho hôm nay mới được về đấy. Mai lại lên đơn vị rồi, tớ yên tâm rồi.
Gió vẫn ù ù, nắng vẫn dọi xuống đất, người ấy cứ hỏi rồi tự trả lời. Nó lẽo đẽo theo sau, vào tai câu được câu mất, không cất lời cho đến khi ra tới cổng trường.  
À, cô gửi quà này, người ấy nhấc chiếc túi khỏi ghi đông xe đạp đưa cho nó.
"Vội quá, chỉ có thế thôi, tuần sau về cô làm cho nhiều hơn.
Cậu định thế nào, cứ mãi thế à
Ừ.
Là sao?, để lâu cứt trâu hóa bùn, đừng thế.

Thôi tớ về đây,thời gian ít quá, cậu phải vui lên, đừng buồn nữa, nhớ viết thư đấy.
Miệng nói chưa xong, một chân đạp lên pê đan, chân kia duỗi, duỗi ngoắt lên qua yên xe vút đi, bỏ lại sau  lưng đám bụi đỏ quạch giữa trưa nắng. Nó đứng lặng nhìn theo xa ngoắt góc rẽ, vẫn thấy cái đầu nghênh nghênh ngó lại, tay phất phất ra hiệu cho nó về đi.
Bước qua các dãy nhà, không ngoái nhìn nó vẫn cảm nhận được những ánh mắt tò mò hướng theo. Vừa bước chân vào phòng mấy cái đầu cùng ngóc lên gần như đồng thanh
Ai vậy, con trai hay con gái, về luôn rồi à, quà gì thế?
 Nó lần mở túi, trong đó ngoài mấy chiếc bánh bột mì rán, 6 cái kẹo chanh (loại kẹo đun bằng đường mật dài cỡ 2 đốt ngón tay gói trong giấy xoắn 2  đầu còn có 1/4 bánh xà phòng 72, một chiếc bánh mì và 2 chiếc  tem. Nó thừ người, lòng đầy tâm trạng, buồn, tủi, nước mắt lã chã rơi trước ánh mắt nhìn ái ngại. Phòng im lặng, ngoài sân nắng đã qua đầu hồi.
            Tháng 5 năm 1977, trong danh sách những học sinh : " Tôi ở lại, bạn đi tiếp" có nó. Với đứa mới lớn như nó "Xốc". Cú " định mệnh" đã biến nó từ đứa "tinh nghịch" thành lầm lì, lảng tránh, nhất là nơi có nhiều người. Nó xa lánh bạn bè. Năm ấy lớp nó rất nhiều bạn đỗ vào các trường Đại học, Trung cấp, Sư phạm 10+3... điều đó càng làm nó xấu hổ, hận vô cớ, ghét mình hơn và co mình lại. Người bạn thân nhất cũng bị nó lánh mặt nên không một ai biết sau thời gian ấy nó học gì, ở đâu. Bây giờ nó cố quên đi, đang sống giữa xung quanh không ai biết mình đang tự trừng phạt mình, đang cố dấu đi những gì nó đang chịu đựng (cho đến giờ nó vẫn thầm cảm ơn nhờ những lá thư của người ấy đã luôn động viên an ủi nó. Trong thư thỉnh thoảng có thêm một con tem, nó hiểu dụng ý tại sao có tem trong thư và chỉ duy nhất có hai người biết địa chỉ nó để gửi thư cho nó. Không chỉ có tem mà còn có cả xà phòng tiêu chuẩn hiếm hoi của bộ đội mà người ấy vẫn dành dụm gửi cho nó. Nó nhận và dùng như một điều hiển nhiên, vô tư nhận như những lần về nhà mang xuống trường. Nó vẫn âm thầm nhận, lũi cũi học, lặng lẽ mỗi lần đi về). Vậy mà hôm nay, ngoài sự xuất hiện bằng xương, bằng thịt, người ấy còn đội mũ lên đầu cho nó, nói vào tai nó chứ không phải là những dòng chữ trên giấy thường gửi để động viên nó. Người ấy đã đến tận trường nó học giữa cái nắng chói chang của trưa hè tháng 6,nơi mà nó dấu biệt chỉ có thể là viết thư ( thời ấy đâu dễ tìm khi chỉ cần biết tên trường là tra ra được vị trí trường nằm ở đâu như bây giờ). Nơi mà nó đã dấu suốt một năm qua không muốn một ai biết. Mọi bí mật tưởng như đã được dấu kín nay đã bị khui ra. Bây giờ "nơi chôn dấu tủi, hận" sẽ không còn là bí mật nữa. Cái "tủi, hận" ấy luôn đeo bám trên khuôn mặt u buồn vốn không mấy sáng sủa của nó nay càng sắt lại, thêm khó gần. Nó nghĩ: từ trưa nay trở đi, không chỉ phòng nó mà cả lớp, cả các phòng xung quanh sẽ lan ra và biết nó có người không phải cùng trường đến chơi mà còn là bộ đội, rất chững chạc, tự tin và ... đẹp trai nữa. Tất tần tật đâu còn là bí mật nữa. Hụt hẫng, chênh vênh, hoang mang và buồn. Buồn đến nỗi nó quyết định về nhà mang theo nỗi u uất với cặp mắt sưng húp vì khóc và mất ngủ. Như một cây non bị bứng ra khỏi nơi nó được mọc lên, nếu không chết thì cũng bị thui chột để rồi mà tái sinh. Người ấy xuất hiện như mạch nước nhỏ len lỏi trong suy nghĩ và mở cho nó con đường vươn lên. Đó cũng là lúc nó quyết định vùi dấu kí ức đau buồn luôn đeo đẳng dai dẳng sau những dằn vặt đầy mâu thuẫn. Bức thư đề : "Cụ...."   "Thăm cháu...." cuối cùng năm ấy cũng đồng nghĩa với chấm dứt mọi liên lạc của nó với tất cả mọi người.
        Trong lúc mọi người tất bật chuẩn bị tài liệu cho báo cáo sơ kết 6 tháng đầu năm thì nó có điện thoại. Một giọng ấm , nhẹ, chậm dãi hỏi nó có nhận ra ai không?. Người đầu đây bên kia còn nhắc đầy đủ cả họ,tên ,đệm của nó. Lạ thật, người ở tận Vũng tàu sao lại biết đầy đủ họ tên và số điện thoại cơ quan nó? Ngạc nhiên đến mức bất ngờ bởi sau ngần ấy năm, người ấy lại biết cả số điện thoại của cơ quan nó để gọi điện hỏi thăm. Không ngạc nhiên sao được khi không phải ai khác ngoài người ấy tìm được nó. Vẫn lời lẽ động viên nhưng tuyệt nhiên không động chạm đến sao "Cụ" viết thư đi mà 'Cháu"không trả lời. Người ấy vẫn vậy, luôn nhẹ nhàng, không ồn ào phô trương, ân cần, chu đáo và luôn đem đến những điều bất ngờ.......
          Ở cái tuổi không còn trẻ nhưng cũng chưa đủ để già, khi đầu óc còn điều khiển đôi chân đi đến nơi mình muốn. Tay sờ, nắm, giữ thứ mình thích. Thì mọi kí ức dần tỉ lệ thuận với các nếp nhăn, những "bí mật" bị thời gian vùi lấp cũng dần hé lộ. Trải qua những thăng trầm của cuộc sống để trưởng thành, gai góc, chai sạn và tự tin hơn sau mấp mé 40 năm đủ để nó sẵn sàng bắt tay, ôm người ấy và nói lên câu : "Cám ơn, cám ơn Bạn nhiều lắm".
 Giản dị và trong sáng biết bao bởi người ấy mãi mãi là BẠN nó
TB : Các bạn có biết  người ấy là ai?


40 nhận xét:

  1. 2.2
    Ngay TINH BAN
    3.2
    Ngay DONG CHI
    ....
    14.2
    Ngay VALENTINE
    ...
    The thoi,thoi the thi thoi...

    Trả lờiXóa
  2. Bạn là cái người ta không thể không có trong hành trang cuộc đời !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đảo lại: Người ta không thể không có trong hành trang cuộc đời chính là BẠN :)

      Xóa
  3. Cái từ Bạn ni có vẻ chưa đúng khái niệm vì người ấy k dành cho nó tình bạn.
    giấu chứ ạ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. LC Smile có vẻ nghi ngờ tiêu đề bài viết của tác giả sau khi đọc nội dung? vậy theo LC Smile nên đặt tên cho bài viết là gì?

      Xóa
    2. LC Smile ơi,chắc là "Người ấy" đau đáu cái từ "yêu dấu" nên nhầm nhọt một chút thôi à :)
      Còn rừ bạn đã được viết hoa thành BẠN mà :)

      Xóa
  4. "Người ấy" Giờ này đang ở đâu? sao không lên tiếng đi?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ nhỉ Huyen Kieu,Giờ này "Người ấy"ở đâu? để cho "NÓ" được bắt tay, ôm "người ấy" và nói lên câu : "Cám ơn, cám ơn Bạn nhiều lắm".

      Xóa
    2. Thành lập đoàn truy tìm "Nó" và " Người ấy" đi 10CF ơi!

      Xóa
    3. Thật trong sáng cho tình "BẠN" của người ấy nên có đôi lời với "Nó" :
      "Người ấy" ngày xưa hãy hiện ra.
      "Nó" của ngày xưa... vẫn mặm mà.
      Giá như "Cụ"..." Cháu" không im lặng.
      Đâu có ngày nay "BẠN" nó nha.

      Xóa
    4. Chuyện cũ, thòi gian đã quá xa.
      Đâu chỉ có "Nó", nhiều người mà,
      Chơi thân một tý là bị gán,
      Bền vững, lâu dài: Mãi Bạn nha.

      Xóa
    5. Đến nay dù sống ở cách xa
      Nhịp sống 2 đứa vẫn cùng pha
      Kí ức xa xưa hằn nhung nhớ
      Đoản khúc tình hồng vẫn ngân nga


      Xóa
  5. Năm nay, bạn tôi ở Đức cũng về. Dù thời gian không có nhiều nhưng cũng cố gắng xắp xếp để cùng nhau đi chúc Tết. Cái thời "Tem phiếu", sáng ra cứ chờ, đợi nhau, dù mấy ngày nghỉ trước Tết đã bàn rất kỹ: " Sáng mai mày đến nhà tao trước, sau sang nhà cái. . ., Nhà cái. . ., Rồi đến nhà thằng..." Cứ loạn sị ngậu lên. Cuối cùng gần trưa vẫn chưa thấy đứa nào, đứa đến xớm cứ ngã ba, đầu ngõ hay góc phố đợi. . . Được bố mẹ cho đi cả ngày, nhưng cuối cùng đâu có đủ để đi hết như đã bàn. Tội nợ chỉ tại cái "Xông nhà" nên không đứa nào dám vào nhà đứa nào.
    Giờ thì chúng đi thâu đên, quá cảnh, tự xông nhà mình mà cũng chả sao. Hôm nay các bạn tôi đi cả ngày, Đến giờ hạ cánh chỗ nào thấy " Ổn ổn" là Oke. Mà lại toàn BẠN với BẠN mới hay chứ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người ở xa có camera đặc chủng có khác. hôm qua bọn BẠN nó đi đâu cả ngày mà ở xa "người ta" cũng biết để mà dõi theo. Cũng may ngày xưa bọn chúng không dính thành đôi như Tài- Nhàn , Thanh - Hùng nên tới giờ bọn chúng vẫn lông nhông đi chơi tết với nhau như thời "Tem phiếu" nhưng không đến nỗi đi thâu đên, quá cảnh đâu Huyen Kieu bởi chúng vẫn là BẠN với BẠN mới "Đau" chứ.

      Xóa
    2. Hình như Bạn cũng được liệt vào loại Thần Giao Cách Cảm nên xa dặm dặm vẫn theo từng bước chân.BẠN Nó tài thật!S...u...ố...t m...ộ...t n...g...à...y.

      Xóa
    3. Tít mít cả ngày mà vẫn còn thấy ngắn .Chẳng biết có ai phải làm kiểm điểm ko

      Xóa
    4. 20:30 xe đừng trước cửa nhà.Xong các thủ tục thanh toán,tôi lục cục mở khoá cửa vào nhà.Nghe tiếng lạch cạch ,đứa cháu đầu của tôi chạy vụt ra mở cánh cửa gỗ : "Ông ngoại,con chào ông,ông đi đâu về vậy?"...Một thoáng cười hơi không tự tin,tôi ôm cháu và nói :"ông đi có việc mà...".Bên trong nhà , bà xã nhà tôi đang vừa theo dõi trận tennis giải Xanh Petecbua,vùa đu đưa cái xe đẩy của đứa cháu thứ 2..."Cơm phần ở mâm đấy!" ... Ok,tôi nói! Thế là rửa qua cái tay,tôi ngồi ngay vào mâm.và làm luôn "2 bát cơm với canh khoai tây"... Vừa ăn,tôi vừa "thăm dò" xem tình hình 3 bà cháu ở nhà cả ngày hôm nay thế nào...
      Thật may,trận tennis có kết quả phù hợp với mong muốn của bà xã nhà tôi.Còn tôi,trong "nháy mắt" đã lùa xong 2 ..."lưng" bát cơm "thuận ý trời"...21:00,đứa cháu nhớn đến giờ bà cho đi ngủ.Còn đứa thứ 2,nhiệm vụ hàng ngày của tôi lại ...tiếp tục...bắt đầu.
      Bản kiểm điểm vậy là không cần thiết nữa!!!

      Xóa
    5. Thể thao thay đổi cuộc sống của bạn.Thể thao muôn năm .Cảm ơn thể thao đem hoà bình cho thế giới ,đem bình yên cho mỗi gia đình

      Xóa
    6. Hi hi,
      Hòa Bình trong tầm tay,vấn đề là "cương quyết & khôn khéo" để "tránh đối đầu", vậy thôi!

      Xóa
  6. Bài viết rất hay, rất sâu và nằng nặng trong tim 1 tình cảm bạn bè. Tình bạn lớn đến mức tự nó có thể vượt qua mọi giới hạn.
    Nhưng "Cụ" viết thư mà " Cháu" im lặng thì tệ thật.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Cụ" viết thư mà " Cháu" im lặng, mình cũng thấy "NÓ" tệ thật Youtube Art

      Xóa
    2. Miền kí ức sao mà thương đến thế!
      Người ấy và Nó dường như đã có cơ hội để vượt qua"vùng tình bạn": sở hữu chung người thân trong nhà.Liệu Cô có biết chúng đi thăm nhau không nhỉ?Người ấy quan tâm săn sóc,dành dụm từ 1/4 bánh xà phòng 72,tem thư,kẹo chanh,bánh bột mì rán,lại
      còn dỗ dành:nếu thích,lần sau....tiếp. Người ấy chẳng quản dặm trường đến thăm Nó giữa mùa hè đỏ lửa,chỉ là để độc thoại một mình và...cuộc tiễn đưa trong im lặng. Người ấy nắn nót đề tựa thư nhưng không hề nhận được hồi âm.Người ấy đẹp trai... và để lại những day dứt không nguôi...Nhưng...
      Tại sao...?Tại sao...?Cụ và Cháu nói đi!

      Xóa
  7. "Không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè,hay chắc chắn về bạn bè mình cho tới khi gặp bất hạnh"
    Cám ơn BẠN và tình bạn thủy chung!Nó và Người ta vẫn cùng nhau đi dọc theo chiều dài năm tháng...
    Dung dị mà sâu sắc!khiến độc giả phải đọc chầm chậm,một lần,rồi hai lần...
    Một nốt trầm trong tâm tưởng!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Từ Tình bạn dần chuyển thành Tình yêu thì rất, rất nhiều. Chứ từ Tình yêu rồi "bị hạ cấp" xuống Tình bạn thì ít và mấy ai may mắn còn duy trì được. Chỉ có tình cảm trong sáng, vô tư, chân thành, không vụ lợi gắn kết chúng ta lại với nhau không thể khác đó là TÌNH BẠN.

      Xóa
    2. Khong co Tinh Yeu neu khong bat dau tu Tinh Ban! Nhung van co Tinh Ban du chang dan den Tinh Yeu!
      Vay dau la cai goc cua Tinh cam? La chan gia tri?

      Xóa
  8. Ngày mồng một uống rượu một mình, ngày tiếp theo có thêm vài người bạn cùng uống rượu, ngày tiếp theo thì rượu uống mình. Đọc văn bản hành chính còn chả hiểu, xem chuyện riêng của người khác lại còn đoán nữa thì vài lần đọc vẫn chưa tỏ.

    Trả lờiXóa
  9. Nó thật quá nhiều mặc cảm và nặng nề,thêm một chút tự kiêu kiểu ....nho còn xanh quá.Anh lính tên lửa này thật tận tâm và nhẫn nại,nhưng sự lệch pha của vũ trụ làm cho BẠN mãi là bạn chứ ko thì cháu vẫn đè cụ ra.....bã.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Missile officer?Đề nghị hai LT cho vài phương án hướng về VT để chúng tớ dễ locate!

      Xóa
    2. Quá chuẩn luôn. "Cụ" này chắc gì bằng "cụ" bị Chị Dậu trong Tắt đèn của Kỵ Ngô Tất Tố ẩy ngã. Nên vẫn chỉ:" Một giọng ấm, nhẹ, chậm hỏi có nhận ra không?" mà thôi. Phải không Hồng Anh?

      Xóa
  10. Đêm nay khó ngủ vì đang đau chân, đọc bài "Bạn... "của ban quản trị Bloc mà không biết cả hai người bạn là ai?..Bạn nữ trước học cơ yếu, bạn nam là lính tên lửa... Lại còn Vũng Tàu?... Chịu!

    Trả lờiXóa
  11. Ngày hôm nay là ngày "thần tai"đang0g26 ngày mới. Người ta thi nhau mua vàng còn mình 8g lên bàn cúng làm tí dao, kéo... Cho hên năm mới. Đọc đi đọc lại mà chưa biết hắn là ai??? Có là lính tên lửa còn cô bạn kia học cơ yếu??? Ban quản trị bloc chơi khó làm mọi người đau đầu.

    Trả lờiXóa
  12. Ôi Trời ơi! Đau quá ko ngủ được mong trời sáng để 8g lên bàn mổ đầu năm mới mọi người đều chúc khỏe mà hạn lại đến. Đọc đi đọc lại "Bạn "mà ko biết là ai?...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Đau suốt đêm!Đau quá!...""Bài viết hay quá.A đọc đi đọc lại...".""A thích kiểu viết này"
      CCB dũng cảm lên nhé!Chúc" Nụ hoa và cây súng khói lửa vẫn bên nhau"!

      Xóa
  13. "Thức đêm mới biết đêm dài "Từ ngày nghỉ hưu có lẽ đây là đêm dài vô tận thật. Chân thì đau nằm vật vã chỉ mong trời sáng... Mở tivi, xem báo mạng, đọc blog và cứ linh tinh chả hiểu gì hết. Mong trời sáng để xử lý một chiếc mụn bọc ở chân trái. Mọi người cứ trêu chắc trước tết nhậu nhiều quá nóng trong người này mới phát ra. Mình nói vui "may mà chân trái, chứ chân kia thì toi".Đau, nhức, phát sốt... Thế mà ngày xưa các bà, các mẹ con bị nhọt đầu đinh thế mà tự nặn và lấy sợi tóc buộc vào cái ngòi lôi ra là khỏi. Ngày ấy sức đề kháng chống lại dịch, bệnh của con người thật phi thường. Lậy các bà, các mẹ... Quá giỏi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật may cho CCB có bài mới để suy ngẫm cho đỡ đau, chúc CCB giải quyết cái mụm bọc an toàn, nhanh lành lặn để mà còn "chiến đấu" chứ chân nọ rắc rối chân kia theo kiểu một con ngựa đau... thì phiền lắm.

      Xóa
  14. "Lậy các bà, các mẹ... Quá giỏi." Có phải mẹ nào cũng có con bị nhọt đâu, mà nếu con bị nhọt thì con giỏi chứ sao mẹ lại giỏi, CCB?

    Trả lờiXóa
  15. Đọc.
    Đọc, thấy cay cay nơi sống mũi.
    Tháng năm về.
    Mùa hè - Thi.
    Man mác buồn nỗi nhớ.

    Trả lờiXóa

Bạn có thể tặng hình ảnh hay Video cho 10C family không cần thẻ bằng cách:
- chèn hình (đuôi .jpg, gif, npg, bmp)
- chèn nhạc từ trang nhaccuatui hay nguồn bất kì, miễn có đuôi mp3
- chèn video từ youtube bằng cách dán thẳng link vào comment
- Thay đổi màu chữ: [color="red"] chữ màu đỏ [/color]
Thank you!