Phải hẹn hò thì mới có động lực để mà cố
gắng.Lời hẹn từ tháng 7/2015 rằng họp lớp 2016 sẽ ở Sapa và
sẽ cùng hát trường ca trên nóc nhà ĐÔNG DƯƠNG.Viễn cảnh ấy đã
thôi thúc mình và nỗi nhớ mong của mẹ già nơi quê nhà đã cho
mình quyết định đặt vé về quê nghỉ hè dù biển chết,dù tình
trạng ko an toàn thực phẩm,khí hậu ô nhiễm báo động hàng
ngày.
30.31/7 chuyến đi mới thực hiện.9/7 Trường ca Bến
tre đã vang lên tại nhà hàng Thúy nga Plaza,nơi tổ chức lễ
trưởng thành cho cháu ANNA ANH ,con gái mình.Mừng vui khôn tả
với sự có mặt đông đảo của các bạn.Đặc biệt vô cùng cảm ơn
Thạch đã đón cô Dân đến cùng.Cô bé nhỏ nhất của thế hệ F1
của 10cf nhận được sự quan tâm đặc biệt của các bác.Cháu ôm
bó hồng đỏ thắm ,tươi cười rạng rỡ,còn mẹ thì cảm động nước
mắt trào dâng.
Rồi ko biết bao nhiêu cuộc họp trù bị
cho chuyến đi.Nhóm ở Phúc yên,nhóm thì Hà nội,nhóm ở nhà Liên
,nhóm lại nhà Mai.Đặc biệt Tự Minh từ SG gọi điện nói sẽ cho
xe đến đón,thế nào cũng phải gặp được nhau vì Minh ko đi SAPA
được.Rất hay là mình cũng muốn lên Phúc yên qua thắp hương cho
cô Trâm,bởi biết đến hôm đi SAPA sẽ ko kịp thời gian làm việc
đó.Mỗi lần gặp nhau là một lần vui mừng hào hứng,những
chuyện thời cuộc,chuyện nhân tình thế thái,đất nước quê
hương.Nhưng trên hết và cũng vui hơn hết là những kỉ niệm của
tuổi học trò,những bài giảng của cô,những giờ đi muộn,những
lúc bị gọi lên bảng kiểm tra bài...rồi cười chảy cả nước
mắt,rồi tranh nhau nói đến quên cả ăn....v v và v v.
Cái
ngày mong đợi cũng đến.Mình cũng vẫn ko ngủ được như trước
mọi chuyến đi,dù đi rất nhiều.Dậy từ 4h,tập xong,tắm rửa, làm
một bát cơm nguội với muối vừng cho chắc dạ,một tách càfê ba
viên thuốc của một ngày.Sau đó thức con gái dậy,mẹ con thay
quần áo xong,balô túi xách thùng quà của LINH GIANG và ko quên
túi ổi cậu Quyết để phần trong tủ lạnh bảo đem đi mời các
bạn,khệ nệ ra cổng đài truyền hình đón xe bác THẠCH.Lần nào
về VN đi Phúc yên cũng được Thạch đón đưa.Thế mà ngày xưa
chẳng gọi để người ta đèo xe Favorit về trường.Xe qua đón Tấn
rồi cả bọn lên Phúc yên.Ko đi đường nội bài.Thạch đưa mình đi
qua đường chèm,cho mình nhớ một thời sinh viên đói khổ,nhớ một
thời chạy ăn từng bữa cho gia đình,nhớ chợ Yên nhân ,chợ Chèm
,chợ Canh,chợ Diễn.Kỉ niệm lại đưa về nỗi nhớ người cha sáng
suốt của Thạch khi mua trang trại ở Phúc yên.Bỗng cảm thấy có
gì đó man mác buồn dường như ch́ung mình ko được sáng suốt ,oai
hùng bằng thế hệ các cụ.
Gặp nhau tay bắt mặt
mừng.Dù vừa mới gặp nhau mấy hôm trước nhưng vẫn cảm thấy như
lâu lắm chưa được gặp.Tíu tít hỏi han xe đâu đợi đâu còn ai
thiếu ai.Thế mà vừa đầy một xe,ai vào chỗ nấy.Bạn nào say xe
thì ngồi phía trên,còn các bạn nam thì ngồi phía dưới,vợ
chồng Minh Hiền kẻ đầu người cuối.Vợ chồng Hùng Thanh đều
ngồi tít cuối,chắc là ca sĩ nên chẳng bị say.
Đường cao
tốc Hà nội Lào cai đủ dài cho những chuyện tiếu lâm của
chàng Đức,cho nỗi nhớ lần đầu được một người con gái cầm tay
còn xao xuyến đến tận bây giờ.Thùng măng cụt Huyền Nhung mang
từ Cần thơ ra đã được giải quyết xong.Chưa bao giờ mình được ăn
măng cụt ngon như thế.Ngọt mát và ko có hột.Chẳng biết có ai
ko được ăn ko,mình được ăn cả quả phần con gái vì cháu ko
ăn,thật tiếc cho nó.
Ca nhạc cây nhà lá vườn.Mình đặc biệt ấn tượng với bài hát Miền xa thẳm do Hoài Thanh hát.Đúng lúc xe đi vào vùng rừng núi quanh co,mình cảm thấy như bài hát đang gọi linh hồn những anh hùng liệt sĩ ,đã hi sinh từ những miền xa thẳm của đất nước hãy về đây gìn giữ núi sông này.Lần đầu tiên được nghe bài hát này nên mình cũng chưa nghe rõ ca từ lắm,nhưng quả thật giai điệu bài hát thật xúc động.bi thương mà hào hùng.
Ca nhạc cây nhà lá vườn.Mình đặc biệt ấn tượng với bài hát Miền xa thẳm do Hoài Thanh hát.Đúng lúc xe đi vào vùng rừng núi quanh co,mình cảm thấy như bài hát đang gọi linh hồn những anh hùng liệt sĩ ,đã hi sinh từ những miền xa thẳm của đất nước hãy về đây gìn giữ núi sông này.Lần đầu tiên được nghe bài hát này nên mình cũng chưa nghe rõ ca từ lắm,nhưng quả thật giai điệu bài hát thật xúc động.bi thương mà hào hùng.
Bữa
cơm nắm muối vừng thật đặc biệt.Tổ hậu cần thật chu đáo,đầy
đủ từ cái tăm ngụm nước đến quả dưa,quả táo.Nhưng mình thấy
tiếc cho món thịt gà,quá khô và ko hợp tí nào cho một bữa ăn
tạm,đánh nhanh thắng nhanh như thế.Xin lỗi các bạn nếu có làm
ai phật ý,nhưng mình nghĩ có thể rút kinh nghiệm cho lần sau
nên mình mạnh dạn nói
Đường quanh co,ăn no,thấm
mệt.Mình thiếp đi lúc nào chẳng biết.Tỉnh ra thì xe tới
SAPA.Thật là giấc ngủ đáng giá ngàn vàng.Nhờ thế mà hai mẹ
con sẵn sàng lên thăm núi Hàm Rồng với đầy đủ ô dù vì trời
bắt đầu lất phất giọt mưa.Đúng là lại một lần tập dượt nữa
cho trận chiến đấu ngày mai/sau lần leo Bái đính,đền
Trần/.Phong cảnh nơi đây thật là đẹp,nếu đi vào mùa xuân nhưng
rặng đào nở hoa thì càng tuyệt vời hơn.Lên cổng trời 1 rồi
đến cổng trời 2 rồi sân mây rồi mưa và rồi lạc nhau,rồi ngơ
ngác rồi tìm kiếm.Tập hợp,tập hợp để chụp ảnh nào...ôi
thiếu nhiều quá,Thọ vừa đây mà ,Thu đâu,Thạch đâu....thôi có ai
ở đây thì chụp,nhanh còn xuống kẻo mưa to.Thế ko vào chùa
à.Nghe như có tiếng múa sạp đâu đây.Thôi ko kịp đâu,còn về nhận
phòng và chuẩn bị chương trình GALA tối nay....Anh chỉ nghe em
hát,vang lên giữa rừng cây,anh chỉ nghe tiếng cười vang lên lưng
đèo mây mà người đâu chẳng thấy....đành vậy thôi.Thu quân xuống
núi.Không kịp rồi,mưa như trút.Con gái rơi mất nắp máy ảnh,bác
Thạch bảo phải buộc dây treo luôn vào máy chứ.Cả mẹ và con
lần đầu dùng nên đâu có biết điều cơ bản âý.Đúng là mưa rừng
mưa núi,xối xả như dội nước,xuống đến chân núi thì trời khô
ráo.Lên xe kiểm tra quân số lại thiếu cái Dung.Quái,nó vừa đi
trước tớ mà,hay lại mua quà.Thôi cử một người ở lại đón nó
rồi bắt tắc xi về.Tên khách sạn là gì,Hiền đâu,Hiền đâu.Thôi
đây rồi,Dung đây rồi.Về khách sạn,ngấm mưa thế này là dễ ốm
lắm đây.Phải tìm chỗ tắm thuốc người Dao thôi/cám ơn LGđã phím
trước cho mình/.
Đây rồi Khách sạn Biển mây.Chuyển hết đồ trên xe vào lễ tân nhé.Phát luôn áo đồng phục tại lễ tân và mặc cho buổi tối nay luôn nhé.May tớ thay luôn được cái áo ướt ra.Nhận phòng xong rủ được Nhàn nữa 2đứa đi tắm thuốc,con gái và Thọ nghỉ tại phòng.Hai bác cháu được buổi tâm sự riêng chắc là thú vị.Còn mình và Nhàn cũng thật sảng khoái.Đặc biệt đôi chân gần như bình phục hoàn toàn.Hơn hẳn mátxa dạo 5€ của mấy cô Tàu ở Barcelona.
GALADINER thật vui,thật náo nhiệt.Không phải là văn nghệ cây nhà là vườn nữa mà là đoàn văn công thực sự của 10cf,của thị xã,ko ,thành phố Phúc yên lên Sapa biểu diễn với đầy đủ loa đài và dàn diễn viên xinh đẹp.Quên hết cả mệt nhọc trong hành trình suốt một ngày dài,quên cả ngày mai còn chinh phục Fansipan.Hát nhảy,thay trang phục,đi chợ tình,giao lưu với đoàn bạn...Dòng thác của tình bạn cứ cuốn mình đi,cuốn đi,ko muốn dừng lại,giá như đêm nay dài ra mãi,để mình còn đi ăn ngô nướng,để mình còn đi uống càfê,để mình còn đi chụp ảnh với nhóm này nhóm kia...nhưng đôi giày cao gót đã hại mình,chân bắt đầu đau,nó nhắc mình ngày sau rất quan trọng.Phải hát được trường ca trên đỉnh.Các bạn cũng chiều mình nên cùng về phòng nghỉ.
Đêm Sa pa cũng ko lạnh như mọi người cảnh báo.Mình và Thọ dậy sớm đón bình minh Sapa và tranh thủ chụp ảnh.Lại có quà nữa,một chiếc áo cách tân rất đẹp rất vừa với ANNA ANH.Con gái mình cảm động sao các bác yêu con thế hả mẹ,sao các bác cho con nhiều quà thế hả mẹ.Vì sao ư.Vì con đáng yêu,vì con là con mẹ,con út ít của 10cf,vì con ở xa về và mọi người muốn con luôn nhớ về quê hương.Cảm ơn cô Hiền,cảm ơn các cô các bác đã cho cháu cảm nhận được tình bạn thủa thiếu thời của mẹ như thế nào cho đến hôm nay.
Khẩn trương đi ăn sáng
rồi lên đường.Ra chụp ảnh đã mọi người ơi.Kia kìa,đỉnh Fansipan
kia kìa.ngọn duy nhất có nhà cửa công trình ấy.Bé tí tẹo
thế kia thôi á.Ừcó tí tẹo ở đây nhưng lên tới nơi thì mới
thấy nó đồ sộ thế nào.Nên nhớ là cách đây hơn 3000m
nhé.Nhầm,cách mặt biển chứ.Nhầm cao hơn 3000mso với mặt
biển...hihi tóm lại là cứ phải cãi nhau một tí trao đổi bài
một tí .
Thác Bạc,xe dừng,tham quan thác bạc,tập trung chụp ảnh.Có đủ mặt chưa nhỉ,cũng chẳng biết được nữa.Chắc là đủ cả,chỉ lúc lên xe ko thấy Hội đâu.Hóa ra cô nàng còn mua rau mua mận.Rau thật ngon và mận thật giòn hơn hẳn đồ mua sau này dưới chợ.Nhưng vẫn bị mắng vì tội lang thang ko chịu theo đoàn.
Qua đèo Ô QUY HỒ xe ko quay đầu được ban tổ chức thì lo,mình thì lại thấy may vì có dịp được chiêm ngưỡng cảnh núi non hùng vĩ của miền Tây bắc.
Rồi cả đoàn trong ca bin lên cáp treo.Tha hồ ngắm nhìn núi non trùng điệp.Rồi có một lúc cáp treo bị dừng ,chẳng ai hỏi rằng tại sao lại thế,cứ tận hưởng cảm giác được lơ lửng giữa lưng trời,chẳng hiểu sao ko ai nghĩ đến hát trường ca lúc ấy,kể ra cũng hay chứ.
Cuộc chinh phục 639 bậc bắt đầu.Có đúng ko nhỉ.Ban đầu mình cũng định đếm,nhưng vừa đi vừa nói chuyện nên cũng quên luôn,ban đầu con gái còn đi cùng một bên,sau rồi chắc yên tâm có bác Hà đi cùng mẹ nên nó nhanh chân đi trước/cô nàng cũng đang háo hức mà/.Ban đầu còn hít sâu vào và thở ra từ từ,sau thì tức ngực hít hết sức vẫn cảm thấy chưa đủ ôxi.Cứ bình tĩnh,dừng lại một lát rồi leo tiếp.Cậu tìm cái gì.Cái cán để lát nữa cắm vào lá cờ.Chợt nhớ/Ngày mai mày mang cờ đấy nhé.ừ tao nhớ rồi/.Mới đấy mà đã hơn 40 năm.
Cán đích.
Con gái đâu,kia rồi.Đông người quá.Thôi đứng tạm chỗ này nghỉ tí đã,tớ đi tập hợp mọi người.Nếu ko hát được cả bài thì hát một đoạn thôi cũng được.Trong đầu tên này chỉ nghĩ đến chuyện hát cho được bài trường ca trên nóc nhà Đông dương.Mình lấy điện thoại gọi cho LG.sao ko nghe máy đi.Thôi rồi.Số cũ rồi.
.Lên đây đi.
Con gái đâu,kia rồi.Đông người quá.Thôi đứng tạm chỗ này nghỉ tí đã,tớ đi tập hợp mọi người.Nếu ko hát được cả bài thì hát một đoạn thôi cũng được.Trong đầu tên này chỉ nghĩ đến chuyện hát cho được bài trường ca trên nóc nhà Đông dương.Mình lấy điện thoại gọi cho LG.sao ko nghe máy đi.Thôi rồi.Số cũ rồi.
.Lên đây đi.
Ok.
Cứ đứng dồn dần vào thì mới chiếm được đủ chỗ để cả lớp
cùng hát và quay phim được.Nào đứng vào đây...hai ba.Một ngày
hồng tươi....
hết đoạn một...tiếp tục....ngày nào về Nam....hát vang trời chào Bến tre.SUNG SƯỚNG VỠ ÒA ,THỎA MÃN.
Lên đỉnh là thế đấy.NƯỚC MẮT TUÔN TRÀN.Vì sao.Không biết.Cười mà nước mắt tuôn rơi.
những
ánh mắt ngưỡng mộ của khán giả.vâng phải gọi họ là khán
giả xem tập thể 10cf biểu diễn bài hát của thời học sinh.
Giờ thì chụp ảnh nào,chụp riêng ,chụp chung,chụp đôi,chụp ba...các kiểu.
Khẩn trương xuống núi,gọi điện về cho các bạn ở nhà làm thủ tục trả phòng.Ôi còn cái phông đem lên chưa kịp căng ra.ko kịp rồi,ko kiếm được chỗ nữa,thôi xuống chỗ sân chùa vậy.
Chân
mình có vấn đề.Chân trái ko đau ko co lại được nên phải xuống
từng bậc một.Ba nàng kiều nữ tổ 2 dìu nhau xuống núi.Đúng là
tổ 2 chỉ còn 3nữ này thôi.Hội khỏe nhất tháo giày đi chân
đất.Thu một bên và Thắm một bên.Mày cứ niệm nam mô a di đà
phật đi là sẽ hết đau chân,hết mệt.Sang bên kia có đũa tre ko,ko
có thì cầm sang.11 chiếc đũa con đập vào tay mỗi ngày 50
chiếc,11chiếc đũa cả đập vào chân mỗi ngày 50 chiếc cho máu
lưu thông là khỏi hết ko đau đớn gì...bỗng nhiên mình nhớ đến
bầm mình,với những lời dặn dò của bà ,với những kinh nghiệm
sống của bà chỉ dạy cho mình.Hội ơi,sao mày giống bầm tao
ngày xưa thế.những niềm tin rất ngây thơ,mộc mạc,chân thành.Con
Hồng anh chảy máu cam thế là phải cho nó uống sắn dây,mai tao
gửi xuống cho,cả rượu hạt gấc nữa để mà bóp chân,cứ xoa rượu
vào,bóp đến lúc nào thấy dính tay,thấy ấm chân thì thôi,mai
lại xoa tiếp,nhanh khỏi lắm,nhưng rượu ấy ko được uống nhé.Cám
ơn Hội nhờ có rượu gấc của cậu mà chân tớ mau khỏi.
Đây
rồi,nào đứng vào đây chụp ảnh xuống núi an toàn,mừng chuyến
đi thành công rực rỡ.Hóa ra 3 đứa là những người cuối cùng
xuống núi.Lại nhớ giờ chạy 800m của thầy Nho.Mình và Thu đi
về đến lớp cuối cùng nhưng vẫn được cả lớp vỗ tay hoan hô và
thầy tuyên dương là ko bỏ cuộc và ko gian lận nhảy lên xe đạp
của người đi chợ.
Mở rượu chúc mừng.123zô....23zô....23uố
Niềm vui,niềm tự hào hiện rõ trên gương mặt của tất cả mọi
người,một sự nuối tiếc ko nhỏ cho những ai ko lên đỉnh được hôm
ấy.Bữa cơm trưa hôm ấy sao mà ngon thế.
Còn cơm cháy Ninh bình làm sao.Yên tâm đi,cái ngon để lại sau,còn chặng đường cao tốc ko ngắn đâu.
Chỉ
còn mấy tiếng nữa thôi là xa nhau rồi.Ngày mai chỉ còn một
ngày để chuẩn bị hành lí,ngày kia bay rồi.Ngồi với mỗi bạn
một tí,lại kể tội mình ngày xưa.Rồi cười chảy cả nước
mắt.ÔI tớ như thế thật ư.Mỹ linh hát quốc ca một mình còn bị
ném đá như thế,nếu ai thu âm được mà giờ phát lên thì chắc tớ
chết mất.May thế.
Liên hoan chia tay các bạn ở
xa.Đức Bình người đến phút cuối ko đi Sapa được lại phải lo
đặt cỗ bàn đón đoàn về.Anh Thuật chồng Xuân Thu phóng xe đến
gửi quà biếu mẹ mình và cô Dân rồi đi ngay làm mình chẳng kịp
nói lời cảm ơn.Các bạn thật chu đáo,các bạn thật tình cảm
và các bạn luôn ưu tiên cho mình.Chắc tại mình ở xa quá,ít
được sum vầy cùng các bạn.
Cuối cùng,mình muốn nói đôi điều với các bạn là dâu,là rể của 10cf chúng mình.