Ngày 30 tháng tư,
ngày hội thống nhất non sông và ngày Quốc Tế lao động mùng 1 tháng 5 năm nay (2013)
vào ngày thường nên khối công chức được nghỉ 5 ngày, có bạn “nhà có điều kiện”
tổ chức cả gia đình đi du lịch, đi chơi. Có bạn tổ chức gia đình về thăm ông bà
nội, ngoại và đơn giản hơn nữa có bạn (đã lên ông,lên bà) ở nhà chờ con cháu về
thăm… Âu cũng là nét đẹp truyền thống trong thời buổi kinh tế còn nhiều khó
khăn vất vả, và cho đúng điều kiện của mỗi gia đình.
30 tháng tư năm nay
là năm thứ hai, ngày gặp mặt cựu học sinh trường cấp III Bến Tre niên khóa
74-77 chuyển về ngày chủ nhật cuối tháng 3 (vì những lý do trên) nhưng người viết
vẫn muốn nhắc lại về ngày họp mặt 30 tháng 4 này vì lý do ban liên lạc khối muốn
nhân ngày họp khối này để tưởng nhớ người đã khuất ( sau khi cô giáo Trần
Phương,bạn nữ lớp trưởng 10D mất do tai nạn giao thông).
Nhạc sỹ Y Vân đã từng viết bài hát chia cuộc đời con
người 60 năm (tuổi thọ bình quân thời bấy giờ) ra làm ba phần,
trong đó “20 năm đầu” (đang còn là trẻ nhỏ, tuổi thơ…) thì “vui sướng không bao
nhiêu”, “20 năm sau” (tuổi trẻ tràn đầy nhựa sống với tình yêu, công việc và
gia đình) thì “Sầu vương cao vời vợi…”,
Còn “20 năm cuối là bao”. Như vậy cuộc đời quá ngắn ngủi, vui sướng chẳng bao
nhiêu chỉ thấy sầu vương cao vời vợi và thoáng chốc thấy mình đã “già”. Bỏ qua
những đúng, sai lời của bài hát nhưng phải thừa nhận rằng thời gian thấm thoắt
thoi đưa, cả gia đình mười c đã bước qua tuổi ngũ tuần. Trong gia đình Mười c,
trong khối 74-77 đã có bạn “ra đi mãi mãi” ở giai đoạn “20 năm cuối là bao” cuộc
đời ( Đỗ Xuân Thành bị đột quỵ do tai biến mạch máu não, Nguyễn Trung Thành bị
ung thư …..) Trong số các bạn đã mất của 10 c Family, ngoại trừ Trung Thành là
tôi còn được gặp và uống rượu quý của bạn ( hôm 10c tổ chức ăn gần nhà Thành) sau
năm 1977 khoảng 2,3 lần. Còn Đỗ Xuân Thành, người bạn có chiếc xe phượng hoàng
xích hộp màu xanh cánh chả, xe tốt nhất
trong dòng xe đạp của chúng tôi thời bấy giờ, người đã cùng chúng tôi đi
chung tuyến đường Xuân Hòa ra Phúc Yên suốt 3 năm học cấp III với nhiều kỷ niệm
buồn, vui của thuở học trò thì tôi không được gặp mặt lúc có thể tào lao nói
chuyện (đã có lần tôi vào nhà Thành chơi ở bến xe Xuân Hòa cũ nhưng Thành đi vắng
không gặp được). Chỉ cho đến khi Thành bị tai biến mạch máu não vào cấp cứu ở bệnh
viện Bạch mai tôi mới được nhìn thấy bạn qua cửa kính phòng điều trị khi tôi
cùng gia đình mười c vào thăm. Ai ngờ đó cũng là lần cuối để rồi tôi cùng lớp lại
đến gia đình bạn chia buồn khi bạn ra đi. Tôi nhớ vào một chiều thứ 7( khoảng 5
giờ) năm 2007 lúc đó Đỗ Xuân Thành đang ngồi uống rượu cùng Nguyên “Tín”, Bình
“Mục” và ai đó nữa ở Phúc Yên( các bạn cùng ngồi cho biết nhé) Bình “Mục” có gọi
điện cho tôi bảo tôi lên nhậu cùng Xuân Thành và các bạn (tôi và Xuân Thành nói
chuyện với nhau được một lúc) nhưng tôi đang bận và nếu lúc đó có đi được thì với
quãng đường Hà nội – Phúc Yên lên sao kịp, nên đành hẹn khi khác, nhưng dịp ấy
đâu còn….
Trong khối, bạn Trần
Phương của lớp D cũng vậy, buổi gặp mặt khối đầu tiên tại nhà Lương chúng tôi
làm quen, nói, cười, trêu, đùa nhau hết cỡ rồi xin nhau số điện thoại di động để
giao lưu nhưng chưa được bao lâu, chưa kịp gặp lại thì đã nhận tin dữ bạn đã mất
vì tai nạn giao thông….
Vì “ Hai mươi năm
cuối là Bao” nên hãy yêu nhau đi, hãy thương nhau đi, hãy vui lên đi….. những
người đang sống và hãy nhớ lại những kỷ niệm vui với bạn đã xa ….vì các bạn vẫn
hiện diện trong tâm trí mỗi người và trong an bum blog 10c Family.
“ Dù rằng bạn có dần
xa
Cuộc đời đâu là mãi
mãi
Hạnh phúc khi ta trẻ
lại
Một thời ta sống
cùng nhau”…..