Chiều
3/5 Nghĩa gọi: “ T7 này, gia đình mình tổ chức cho con gái đầu lòng, mời H cùng
ông xã xuống dự nhé. Thông cảm vì ở xa mình gọi điện mời”.
“
H sẽ cố gắng, thế bạn đã mời hết chưa”? Tôi hỏi lại.
“
Các bạn Hà Nội mình nhờ Phúc, Ở Phúc Yên
mình mời trực tiếp, còn lại nhờ Liên”.
Giờ
là thế đấy, công nghệ thông tin bùng nổ, tiện thật và cũng thấy hay hay. Với
các cụ và người khó tính thì coi chừng, phải đến tận nhà mời có đầu ,có đũa kèm
theo thiếp mời ,nếu lần này đi mời không gặp, về, hôm sau đi tiếp, cho đến khi
gặp mới thôi, cấm không được nhờ, nếu đã nhờ thì nhất định phải gọi điện nói lại.
Tối
tôi gọi điện cho Ngọc Thu hỏi thăm trận ốm vừa rồi đỡ chưa, và xem chương trình
như thế nào. Đầu dây vọng lại tiếng quát” Mang xe ra ngoài, “lói” mãi mà không
nhớ, ồ Thu xin lỗi, H xuống sớm chúng mình đi gội đầu, các bạn tập trung ở nhà
Thu rồi đi”. Gọi cho Liên thì: “ A… lô …
với giọng chậm dãi kéo dài, Ừ …, H xuống đi…, cố gắng xuống dự cho vui…, cần
Liên đón không…? ,Ở lại tối vào Liên nghỉ nhé”?
Thế
đấy, hễ mỗi lần xuống là được các bạn quan tâm hỏi han lo cả chỗ nghỉ, ở xa như Hoa Mai hay Dung, Loan, Hải thì lo tôi
đi lại ai đưa đón vậy sao không xuống cơ chứ.
Thứ
7 phải làm bù cho Thứ 2 tuần rồi nên mãi gần trưa, xắp xếp vội với nhau, tôi trốn
về sớm , chiều bắt xe 1g. chờ mãi gọi điện nhà xe trả lời xe hỏng đang sửa, cố
chờ 30p nữa có xe. Chưa kịp ăn trưa, chờ xe đến tôi gọi tạm cốc nước mía, uống
chưa được 1/3 thì xe đến.
Lên
xe, lim dim đang gà gà cố chợp mắt vì tối
qua thức khuya làm bớt việc để chiều nay trốn
thì chuông điện thoại đổ, đầu dây tiếng khè khè Ngọc Thu hỏi: “ Đi đến
đâu rồi, có bị say xe không? Vào thẳng đây không đi đâu nhé”. Thế đấy, quan tâm
nhiều cùng khổ, không để ai đón, không vào nhà ai ngủ…. đã xuống Phúc Yên trừ
Thu đi vắng còn thì bất khả kháng ở đâu và đi cùng ai.
Hơn
16h xuống tới nơi, từ xa đã thấy bà Nàng toe toét cười:” Cất túi rồi đi gội đầu,
kẻo muộn, bảo xuống sớm cứ xuống muộn, đã đị dự cưới phải trang điểm cho thật đẹp”.
Tôi và Thu hợp nhau cùng điểm, đã dự tiệc, chơi, hội hè phải đẹp, không được
nhàng nhàng, có lẽ vì thế mà mấy chục năm gặp lại vẫn chỉ có Thu và tôi, nay có
thêm Hoa Mai ( Đừng nghĩ ở miền núi mà kém cạnh miền xuôi đâu nhé), còn lại các
bạn gái đều ăn mặc giản dị nền nã truyền thống . Về đến nhà hai đứa vội lao vào
phòng thay đồ, bôi tro trát phấn chưa kịp xong thi Hội đến.
“
Tao béo quá, có hộp trang điểm ông xã tặng ,tao cũng không dùng”, Hội xoay người
tôi như xoi hàng : “Nhìn H mặc đẹp thật” rồi lại: “ H nhổ cho mình mấy cái tóc
ngưa với, ngứa quá, ngứa không chịu nổi chứ không phải bẩn đâu mà lườm”. Tuổi
này tóc bạc là phải, bạn nào điệu đà một chút thì nhuộm không thì “ Bán dâm” cả
rồi. Để ý chưa lần nào Hội mày, tao với tôi.
16h40.
Hồng Hải, Thành Lân, Loan, Dung xuất hiện, cách 2 tuần như lâu lắm mới gặp lại,
nhà như cuộc họp, mọi người hỏi nhau khỏe không? đến lâu chưa? Còn thiếu ai nữa?
nhóm Hà Nội lên chưa mà không thấy tin. . .
“Thôi
đến giờ rồi, đi kẻo mọi người chờ”. Nếu không có ai đó lên tiếng chắc còn ngồi ríu
rít.
17h05.
Cả nhóm kéo nhau đị, ra đến cổng một chiếc taxi từ từ dừng ngay trước mặt nhóm.
xuất hiện sau cánh cửa xe là anh chàng Phúc tươi cười chìa tay bắt tay từng người,
sau Phúc là Thọ Hùng. Trong số các bạn sau 33 năm gặp lại qua những thăng trầm,
khó khăn bon chen, lăn lộn, bươn trải với cuộc sống, thì Hoa Mai và Thọ Hùng là
một cặp trẻ nhất so với tuổi và với chúng tôi,
Đây
rồi. Đón chúng tôi ngay tại cửa là gia chủ tươi cười lịch lãm trong chiêc sơ mi
trắng đóng thùng thắt carvats đỏ và thật bất ngờ ngồi bàn nước đợi chúng tôi
ngoài Liên” Kính”, Cúc, Thanh “Bồng’ ,Nguyên “Tín”, Bình “Mục”, Xuân Thu, Đồng Minh, Văn Minh còn có cả bạn “con ông xe
thồ” tủm tỉm cười đầy bí ẩn. Sau màn chào thăm hỏi, điểm qua thấy thiếu Hoa Mai cô bạn gái vui nhộn và cũng
Bayby nhất lớp nên mọi người vẫn chưa có ý vào tiệc.
Do
diện tích có hạn, bàn tiệc được kê làm 2
dãy với 2 chiếc một dãy để ngồi tiện giao lưu, Ngồi đâu, ngồi với ai cũng là một
vấn đề, Tôi đề nghị: “ Ngồi xen kẽ cho đoàn kết, đừng phân biệt chủng tộc thế
đâu còn vui”, đúng lúc chuẩn bị “hai ba” lại còn phải hoán vị, đổi chỗ. Tiếng
bát đũa, tiếng mở bia tiếng người dự tiệc vẫn không thể át được tiếng lớp 10c.
Ngồi cạnh lớp trưởng là cô bạn Xuân Thu luôn nhẹ nhàng kín đáo với hai đôi sam
truyền thống từ hồi nữ sinh. Giờ mới biết lớp trưởng:
“ Ngày xưa có ý với Thu, ( Thanh Hà vừa
cười vừa nói, không biết là như thế nào)
Mà sao Thu cứ lừ lừ bỏ đi.
H sang mời rượu
nghe được nên đế thêm vào
Giờ, già Hà muốn nói gì?
Mạnh dạn cứ nói, có chi ngại ngùng”.
Vậy
là một trận cười nghiêng ngả, mọi người kều phó nháy nhanh tay chộp một kiểu kỷ niệm “ tuồi hối tiếc”
mà mãi mới được vì cô bạn luôn tìm cách né ( Không thấy ảnh trong anbum có lẽ bị
cất làm của riêng mất rồi). Cô con gái rượu- chủ nhân của bữa tiệc cũng được bố
Nghĩa đưa vào chào và mời rượu cảm ơn các bạn của bố. Chỉ tiếc anh chàng Nhàn
người luôn khuấy đình đám các cuộc gặp mặt lại thoát ẩn, hiện lúc đến cũng như
lúc về sau khi đi đại diện các mâm rồi xin phép về vì nhà có việc. Ngồi cạnh
tôi là Đồng Minh, trong số bạn cứng tuổi ở lớp hồi ấy, Đồng Minh là người trầm
tính điềm đạm nhất, ít nói cân nhắc từng câu, mà đã nói thì câu nào chết câu ấy. Hôm nay thấy
bạn có vẻ lặng lẽ hơn những lần gặp trước- Có vấn đề gì vậy?
Đang
rôm rả nhất cũng là lúc “ Kế hoạch ăn chơi” lộ diện. mọi người cùng tranh nhau
đưa ra ý tưởng của mình. Ồ. Kể cũng lạ mà cũng thật thú vị, mỗi lần gặp nhau là một lần có thêm sự kiện. Dám chắc rằng những ai ngoài
10cFamily được biết “ Kế hoạch ăn chơi” cũng bất ngờ- Hoài nghi- Tò mò, Ao ước-
Ghen tỵ và. . . Ghen. Nhất là thành viên của 10c Family không tham gia sẽ hối
tiếc, tiếc hơn cả những gì giờ mới thấy tiếc khi gặp lại. bởi chuyện không thể
có lần hai.
Đúng
là không gì bằng “ học trò già”, Quỷ, Ma đều thua. cả lớp kéo nhau đi tăng 2 sau khi chia tay gia đình với vài
kiểu ảnh. Lại nhốn nháo chỗ ngồi, tíu tít hỏi nhau dùng gì, tranh nhau đăng ký
bài hát. Hồi còn đi học, ít ai thấy ai nghêu ngao. Thậm trí hát Quốc ca đầu tuần
của lớp chỉ được vài câu đầu, dần dần số người hát đến cuối bài chỉ còn lại
mình “ Anh Thắm” kéo, mỗi lần như thế về lớp là bị “ca”. Vậy mà giờ được nghe Thọ Hùng hát thấy bất ngờ- Hay. Cuộc vui
nào rồi đến lúc cũng phải dừng, mọi người chia tay nhau lúc hơn 21h.
Tôi
theo xe các bạn về Hà Nội, một chặng đường không đủ dài nhưng cũng đủ để mọi
người trên xe được biết thêm những câu chuyện vui, buồn của những nhóm bạn trước
và sau khi tốt nghiệp cấp III mà không phải ai cũng được biết : Chuyện
bây giờ mới kể.